Nhìn mệnh chúc mới xuất hiện, Đường Kiếp lạnh gáy.

Hắn lạnh không phải vì Lưu Phong có thể vớt lại mệnh chúc, Lưu Phong có thể vớt đương nhiên hắn có thể đánh bay.

Vấn đề là mệnh chúc kia vẫn là nửa thanh.

Điều này có nghĩa mệnh chúc trở về biển vận mệnh sẽ không khôi phục lại hoàn toàn, ít nhất sẽ không phải lập tức khôi phục.

Cũng ý nghĩa những việc lúc trước Lưu Phong làm không phải vô dụng.

Lần này khiến tình cảnh Đường Kiếp rơi vào nguy hiểm.

Nếu hắn không thể ngăn cản Lưu Phong trước khi mệnh chúc cháy hết, chỉ sợ đó sẽ là lúc mình hoàn toàn ngã xuống.

Nhưng mà Đường Kiếp không sợ hãi, ngược lại chiến ý thêm dày.

Nhìn vào Lưu Phong, Đường Kiếp cười:
- Thú vị, vậy ngươi có biết hay không, ta cũng có chuyện càng làm càng quen? Tỷ như... Ta có thể phá hư ngươi một lần, rồi có thể lập tức phá hư lần thứ hai.

Nói chưa xong, Đường Kiếp đã hiện ra bên cạnh Lưu Phong.

- Đốt!

Nói là làm ngay, tiếp theo lại là một đao chém xuống.

Một bàn tay Lưu Phong bay lên, mệnh nến tiêu tan.

Ngay sau đó, bàn tay trở về cánh tay đánh vào Đường Kiếp, Đường Kiếp phản thủ một đao chém trúng Lưu Phong, Lưu Phong thân thể phân ra hợp lại, một tay mò mệnh chúc. Một giây sau Đường Kiếp dùng Chiến hoàng quyền, tạo hóa thanh vân đúng lúc xuất hiện thu chiến hoàng quyền phản kích lại Đường Kiếp. Đồng thời Đế Nhận huy động, hoá sinh vô số mũi kiếm đâm thủng Lưu Phong.

Thân thể Lưu Phong biến thành gió tản ra, thoát được một kích trí mạng. Đường Kiếp cũng bị quyền kình của mình đánh tới biến hình, óc máu chảy hết ra, nhưng dưới tác dụng của Thể Tu Tiên Nguyên nhanh chóng phục hồi như cũ. Đang muốn ra tay, Lưu Phong lại một côn đập Đường Kiếp choáng váng, hắn cũng không khách khí, đầu tiên Ngôn xuất pháp tùy, tiếp theo Động sát Thiên Mục nhìn trộm nhược điểm, Đế Nhận cường công đâm thủng cơ thể Lưu Phong, bản thân cũng bị Lưu Phong đánh bể gần nửa người.

Hai người kia cứ như vậy trên không trung ầm ầm đại chiến.

Tiên nhân khác đại chiến đều là thuật pháp, thần thông thay phiên làm thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang, hiển thị rõ thần uy, nhưng hai người này đánh tới mức thành vật lộn, không có màu mè của đấu pháp mà như trâu bò liều chết.

Trong lúc này, mệnh chúc của Đường Kiếp thoắt ẩn thoát hiện, trở thành tiêu điểm tranh đoạt.

Trong quá trình này Đường Kiếp phát hiện, mệnh chúc trở về biển vận mệnh có thể chậm rãi phục hồi, tốc độ cháy rõ ràng chậm đi. Bởi vậy hắn cũng không cần lo bị Lưu Phong đốt hết sinh mạng. Nhưng mà khôi phục cần có thời gian, chỉ cần Lưu Phong còn liên tục thiêu đốt mệnh chúc, mệnh chúc vẫn sẽ giảm xuống.

Chưa thể giải quyết Lưu Phong phiền toái này thì cái nguy của mệnh chúc cũng không thể giải quyết.

Cho nên trong trận tranh đấu này, Đường Kiếp nhất định phải giải quyết đối thủ trong thời gian hạn định.

Theo tình huống trước mắt, thời gian còn lại đã không còn nhiều nữa.

Ý thức được điểm ấy, Đường Kiếp toàn lực xuất kích, Thiên Ngân kiếm bộc, Thập Tuyệt Sát Nhận, Ngôn xuất pháp tùy cũng không tiếc xuất ra.

Hắn lúc trước chiến với nhị tiên đã tiêu hao không ít đạo lực, tiến vào ngũ nguyên bí phủ khôi phục được một chút, thời khắc này toàn lực chiến đấu tốc độ đạo lực suy giảm rất nhanh.

Thứ đầu tiên khô kiệt chính là Sát lục Đạo lực, Thiên Ngân kiếm bộc không cách nào sử dụng, tiếp theo là hủy diệt đạo lực. Hai chủ chiến đạo lực vận dụng nhiều nhất, tiêu hao cũng nhanh nhất.

Tiếp theo ngay cả chân lý đạo lực cũng dần dần chống đỡ hết nổi, Ngôn xuất pháp tùy không thể vận dụng, sau đó là Động sát Thiên Mục, ngoại trừ trước đối phó Huyễn vũ đại thần thông, sau là tìm kiếm nhược điểm Lưu Phong, Đường Kiếp cũng dùng không ít. Đáng tiếc tiên nhân chính là tiên nhân, nhược điểm thì có nhưng trí mạng lại không tồn tại.

Tứ đại đạo pháp hữu dụng nhất không thể sử dụng, Phù Sinh Vạn Tượng dùng để đối phó huyễn vũ đại thần thông, bây giờ còn đang giằng co, cũng coi như phế đi một thủ đoạn của Lưu Phong, những cái khác lại không thể giúp. Ngũ Hành Đạo pháp Vạn Cổ Trọng Lâu không dùng tới nhiều vì nó là đạo pháp phòng ngự, mà trận này Đường Kiếp cần tấn công chứ không phải phòng ngự —— Lưu Phong căn bản không có công hắn, thỉnh thoáng có công kích đánh lén cũng chỉ làm mê muội chứ không phải là giết chết.

Hắn biết Đường Kiếp Thể Tu thực lực không dễ giết chết, cho nên từ khi mới bắt đầu đã lựa chọn vận mệnh kích sát.

Cuối cùng ngay cả Gang Tấc Thiên Nhai cũng không còn nhiều lắm.

Nói cách khác, Đường Kiếp luôn dựa vào bát đại đạo pháp, đánh đến hiện tại đã tiêu hao gần hết.

Tuy nhiên Lưu Phong cũng không tốt hơn.

Hắn tuy chưa một lần bị Đường Kiếp giết chết, nhưng tiêu hao tiên khí không ít. Nhất là đánh càng về sau, ngươi một đao ta một kiếm, không phải đấu khí lực mà là mệnh!

Đường Kiếp có sức chiến đấu và thân bất tử, Lưu Phong lại khác, càng đánh càng mạnh, nhưng cái gọi là thân bất tử lại yếu đi.

Bởi vậy càng chiến về sau, vô tận tiên khí pháp lực ở dường như sóng thần dần dần chống đỡ không nổi, thể hiện trên thân thể, vết thương không lập tức phục hồi như cũ mà phải trì hoãn một thời gian mới hợp lại được.

Đường Kiếp hiển nhiên cũng ý thức được điểm ấy, toàn lực vây công, đáng tiếc Thể Tu thủ đoạn bị tạo hóa thanh vân khắc chế, nếu không lúc này dùng chiến hoàng quyền bảo đảm Lưu Phong không chịu được.

Mệnh chúc còn đang thiêu đốt, ai có thể chống đỡ tiếp thì sẽ là người thắng.

Hai người đều ý thức được điểm ấy, cho nên cùng nhau cắn răng khổ chiến.

Lưu Phong đột nhiên phát ra một tiếng kêu, theo khiếu âm ngập nước có bốn làn gió đánh úp lại.

Gió như từ trên chín tầng cương phong tới, lạnh thấu xương, vô dừng vô tận, uy năng to lớn hủy thiên diệt địa.

Nhưng là chân chính hộ giới cương phong Đường Kiếp đều có thể kháng trụ, tiên nhân thần thông tuy mạnh, Đường Kiếp vẫn không sợ.

Thân hình đón gió tăng cao, chân chính hiện ra tư thế một vị cường nhân nên có.

Nhưng mà mục đích của Lưu Phong không phải giết Đường Kiếp mà nhờ sức gió đẩy Đường Kiếp ra.

Đối mặt với tình huống này, Đường Kiếp rống lên một tiếng, chiến hoàng quyền oanh ra.

Lưu Phong không thèm để ý cười lạnh:
- Ngu xuẩn, không phải đã biết là vô dụng sao?

Tạo hóa thanh vân lần nữa hấp thu quyền của Đường Kiếp.

Trận chiến này tạo hóa thanh vân có thể nói là công lao to lớn, cũng vì vật ấy, Đường Kiếp không thể sử dụng bất cứ thần thông thủ đoạn gì, thậm chí ngay cả chiến hoàng quyền cũng không có cách nào dùng, nếu không có bát đại đạo pháp, hắn đã sớm bị thua. Nhưng bởi vì chỉ có thể dựa vào đạo pháp tác chiến, trực tiếp tiêu hao hết đạo lực còn Lưu Phong vẫn vô sự như cũ.

Thời khắc này mắt thấy tạo hóa thanh vân hút chiến hoàng quyền, Đường Kiếp lại hừ một tiếng:
- Ta tự nhiên biết, tuy nhiên có sao đâu.

Theo lời nói, Đường Kiếp đột nhiên một phân thành hai, bản tôn và phân thân tách ra.

Bản tôn đón tạo hóa thanh vân, liên tục ra quyền.

Tạo hóa thanh vân hấp thu quyền kình phun ra, chợt nghe ầm ầm liên tiếp, song phương không phân biệt được cao thấp. Bản tôn rống lên một tiếng, tiếp tục ra quyền như điên.

Nhưng sự điên cuồng làm Lưu Phong hơi biến sắc, biết Đường Kiếp đã thấy được cực hạn của tạo hóa thanh vân.

Tạo hóa thanh vân tuy rằng hùng mạnh nhưng cũng có cực hạn, chính là nó hấp thu chuyển hóa có hạn.

Khi bản tôn toàn lực ứng phó công kích của tạo hóa thanh vân, vô hình đã hấp dẫn toàn bộ lực lượng của nó, khiến nó không cách nào sinh ra tác dụng với Đường Kiếp.

Như Lưu Phong trong chiến đấu dần dần hiểu biết Đường Kiếp, Đường Kiếp ở trong chiến đấu cũng dần dần hiểu biết Lưu Phong. Hắn đã ý thức được, trận chiến này đánh đến hiện tại, mấu chốt không phải mệnh chúc mà là tạo hóa thanh vân.

Đạo Binh đã khiến tất cả pháp thuật thủ đoạn của hắn không có hiệu quả, do đó chỉ có thể lấy đạo pháp chiến đấu.

Cho nên thời khắc này Đường Kiếp liều mạng bỏ qua bản tôn cũng muốn kéo tạo hóa thanh vân đi.

Cùng lúc đó, phân thân Đường Kiếp lao tới Lưu Phong.

Lưu Phong trong mắt lóe lên sự độc ác:
- Để xem ngươi còn có thủ đoạn gì nữa.

Vung tay lên, cương phong thổi hướng Đường Kiếp.

Mất đi thân bất tử, cương phong cũng có chút uy hiếp tới Đường Kiếp.

Ở phương diện khác, Đường Kiếp dùng bất tử thân trao đổi tạo hóa thanh vân, đổi lấy công kích cường đại hơn, chưa chắc là lợi mua lợi bán, nhưng đối với Đường Kiếp đang cần thời gian lại là lựa chọn chính xác nhất.

Mắt thấy cương phong gào thét, Đường Kiếp lại hừ một tiếng, cũng không thèm để ý nghênh đón, trên người chợt hiện huyết sắc màu khói, đúng là thần thông Huyết Nhục Ma Bàn.

Môn thần thông này hắn lĩnh ngộ từ Thiên Ngân kiếm bộc và Thập Tuyệt Sát Nhận, luận uy lực, thần thông không bằng đạo pháp. Nhưng khi đạo lực hao hết thì Huyết Nhục Ma Bàn là thay thế tốt nhất, mặc dù đang ở tầng cấp nó không bằng đạo pháp, nhưng uy lực chưa hẳn kém bao nhiêu.

Thời khắc này Huyết Nhục Ma Bàn cuốn ra cùng cương phong của Lưu Phong va chạm, cảnh tượng làm người ta kinh ngạc đã xảy ra.

Cương phong không ngờ không thể ngăn trở Huyết Nhục Ma Bàn, bị huyết sắc kình khí cuốn đi tiêu tan.

- Sao lại như thế?
Lưu Phong kêu lên sợ hãi.

- Chẳng có gì lạ.
Đường Kiếp lại thản nhiên trả lời.

Trên thực tế hắn lấy Tử Phủ đối Tiên Đài, trong tình huống không có nhiều mạng muốn thắng đối phương, bản thân phải có phương diện mạnh hơn đối phương, điểm này cũng giống khi hắn là Thiên Tâm chiến Tử Phủ.

Năm đó Đường Kiếp Thiên Tâm chiến Tử Phủ, Tử Phủ niệm động pháp sinh, uy năng vô hạn, Đường Kiếp dựa vào cái gì thắng? Phải dựa vào linh pháp uy lực và thể chất bất diệt, ta đánh ngươi một quyền hiệu quả tương đương với ngươi đánh ta mười quyền, tốc độ công kích cũng nhanh gấp mười địch nhân của mình.

Hiện tại cũng giống như vậy, cho dù không có đạo pháp, thực lực của Đường Kiếp cho tới bây giờ cũng không yếu.

Hắn hiện tại đánh Tiên Đài gian nan như vậy là vì đối thủ của hắn cũng đứng top đầu trong Tiên Đài.

Nhưng sau một phen khổ chiến, thực lực của Lưu Phong sa sút, mà Đường Kiếp đạo lực hao hết, pháp lực lại tiêu hao không nhiều lắm, thời khắc này toàn lực ra oai, cho dù là (coi như là) tiểu hài tử kéo mạnh tay người lớn còn phải lảo đảo, huống chi người lớn đã suy yếu, người kéo hắn là trẻ con hay đại lực sĩ thì kết quả đều giống nhau.