Trên bầu trời, Đường Kiếp và Lưu Phong giằng co, trên người ai nấy tự tản mát ra khí thế mạnh mẽ.

Đây là hai thiên tài xuất sắc nhất thời đại này.

Nhìn hào quang của họ, ngay cả lão Long cũng có cảm giác xấu hổ.

Vì thế hắn biết, trận chiến đấu này mình không thể can thiệp vào.

Hắn lùi về phía sau, tự đi giúp đám Hứa Diệu Nhiên đối phó Mưu Ti Mệnh.

Lưu Phong lại không thèm để ý, trong mắt của hắn từ đầu đến cuối đều chỉ có Đường Kiếpt. Khi hắn nhìn ra Đường Kiếp mới là uy hiếp duy nhất, chỉ cần giải quyết xong Đường Kiếp thì Hỏa Thiên Tôn và lão Long liên kết cũng không uy hiếp được hắn. Về phần Mưu Ti Mệnh, thật có lỗi, Tinh La môn trước giờ vốn chẳng phải là bằng hữu.

Thời khắc này nhìn Đường Kiếp, Lưu Phong đột nhiên cười:
- Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, tóm lại trước vận mệnh thì thiên mệnh khó trái. Không tin ngươi xem!

Nói xong hắn vung tay lên, trong tay đột ngột xuất hiện một ngọn nến.

Ngọn nến dài nhỏ, thân như có gờ trúc nổi lên, trên đỉnh có ánh nến lay động, dừng trong mắt Đường Kiếp lại làm trái tim tự động đập mạnh vài cái, như có thứ gì ảnh hưởng tới hắn.

Lưu Phong cười nói:
- Vận mệnh đạo pháp của ta tên Nhiên mệnh chi chúc. Thế nhân đều có mệnh chúc (nến số mạng), là hiển mệnh số trong thiên ý tối tăm. Nếu mệnh chúc tắt thì sinh mạng kết thúc, không ai có thể chống cự. Lúc này từ biển mệnh vận vớt lên mệnh chúc của ngươi. Ngươi xem mệnh nến dài nhỏ, mỗi một vòng đại biểu cho một trăm năm sinh mạng. Ngươi tuổi nhỏ mà thiên tư hơn người, mệnh số có dạng này. Vốn nhìn mệnh nến còn dài, ngươi còn có thể sống lâu, nhưng hiện tại có ta...

Lưu Phong đột nhiên cười ha hả thổi vào ngọn nến, ánh lửa chợt mãnh liệt, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được cháy xuống dưới.

Nhìn ngọn nến thiêu đốt, trong lòng Đường Kiếp lại có cảm giác kinh hãi.

Lưu Phong nói:
- Nhìn thấy không? Mệnh chúc chính là thể hiện của số mệnh. Nếu như ngươi số mệnh hùng mạnh, mệnh chúc cháy thong thả, ta lấy đạo pháp thúc giục cũng khó gặp hiệu quả. Nhưng hiện tại mệnh chúc cháy nhanh không? Đó hoàn toàn chứng minh ngươi vận số suy kiệt, không được vận mệnh phù hộ. Không sống lâu quá vạn năm.

Theo lời này, Đường Kiếp liền mệnh chúc đang cháy, trong thể xác và tinh thần có cảm giác vô lực suy yếu như sinh mạng đang thật sự bỏ mình đi.

Ngọn nến nhìn như rất dài, nhưng đốt nhanh như vậy, phỏng chừng cũng không chống đỡ được bao lâu.

Lưu Phong cầm mệnh chúc, nhìn Đường Kiếp mà cười, giờ này khắc này, hắn đã hoàn toàn nắm giữ chủ động.

Vận mệnh đạo pháp đích thật là kỳ diệu vô cùng. Mặc kệ là ai, chỉ cần để hắn câu ra mệnh chúc thì chẳng khác nào nắm giữ tính mạng đối phương. Chẳng qua phương pháp này mặc dù huyền ảo, nhưng cũng có hạn chế của bản thân, tỷ như vận may của con người không chỉ khó có thể thúc dục, mà ngay cả câu ra mệnh chúc của bản thân cũng cực kỳ khó khăn.

Cho dù vất vả làm được, bởi vì mệnh nến không phải lập tức cháy hết, đối phương cũng có đầy đủ thời gian phản kích, bởi vậy cũng bất lợi cho vận dụng chiến đấu.

Vậy nên Lưu Phong mới có thể phí này rất nhiều tâm tư kéo dài thời gian nói chuyện với Đường Kiếp.

Kỳ thật từ lần đầu gặp Đường Kiếp, hắn luôn ở trong biển vận mạnh tìm kiếm mệnh chúc của Đường Kiếp, đáng tiếc Đường Kiếp số mệnh long hậu, tìm kiếm gian nan. Mãi khi Đường Kiếp liên tiếp diệt nhị tiên, cường thu nhị tiên làm nô bộc, số mệnh suy giảm thì hắn mới có cơ hội câu ra mệnh chúc, do đó có thể thúc giục nến cháy.

Đường Kiếp mặc dù không biết đạo pháp này có này rất nhiều hạn chế, nhưng cũng biết sự tình không ổn, không thể để đối phương tùy ý hành động, hừ một tiếng:
- Trước đó giết ngươi là khỏe rồi.

Nói xong đấm ra một quyền, quyền thế vô biên, một quyền thổi quét thiên địa, đúng là Diệt ma quyền.

Lưu Phong tay trái cầm nến, tay phải nhẹ nhàng vung lên, tạo hóa thanh vân bay ra hóa làm biển mây bao Đường Kiếp. Một quyền long trời lở đất có thể lật úp thế giời dừng ở trong biển mây, mặc dù cũng nhấc lên sự dao động mạnh xong bản thân Lưu Phong lại không chịu lực. Lực cuồng bạo bị tạo hóa thanh vân cản lại, không bị ảnh hưởng, ngược lại còn lớn mạnh thêm vài phần.

- Đạo Binh?
Ánh mắt Đường Kiếp co rút lại.

Lưu Phong mỉm cười nói:
- Bảo vật là tạo hóa thanh vân, mặc dù lấy tạo hóa làm tên, kì thực là một kiện nhân quả Đạo Binh, công chủ sáng tạo, không phải giết chóc.

Đường Kiếp gật gật đầu:
- Tạo hóa sao, ta biết.

Hoàng Đình tiểu thế giới bây giờ còn có một khối đá tạo hóa, chính là chịu Tạo Hóa Thần Nguyên ảnh hưởng mà thành thần vật, mặc dù không có quy luận đại đạo nhưng cũng có tạo hóa thần kỳ, Hoàng Đình thế giới có thể công hiệu như hôm nay, khối đá kia cũng có tác dụng quan trọng.

Có thể lấy tạo hóa làm mệnh, có nhiều khả năng sáng tạo kỳ diệu, bất đồng.

Tạo Hóa Thần Nguyên chế tạo thần vật, tạo hóa thanh vân cũng không phải vật tầm thường.

Đường Kiếp không biết tạo hóa thanh vân có công dụng gì, nhưng biết hay không thì cũng phải đánh mới biết được. Thời khắc này hai tay điên cuồng đánh ra, xem có thể phá được tạo hóa thanh vân này không, tay phải Đế Nhận huy động chém ra kim quang, lấy binh đạo thần binh phá đi tạo hóa thanh vân mềm mại.

Lưu Phong thấy cũng không thèm để ý, một chỉ lăng không làm tạo hóa thanh vân co rút lại, đầu tiên là ở trung ương hiện ra một cơn lốc xoáy tròn, tiếp theo một cỗ lực lượng khổng lồ nghênh hướng Đường Kiếp, hai cổ lực lượng khổng lồ va chạm giữa không trung chấn động thiên địa.

Cũng may Ngũ nguyên động phủ là phủ của Chân Tiên nên mới chịu được sức ép này.

Cùng lúc đó thanh vân giãn ra, hóa thành từng đợt sương khói, tùy ý để Đế Nhận chém qua, nhưng lại không thể tổn thương mảy may.

Đường Kiếp lại chấn động, bởi vì hắn đã nhận thấy, lực lượng đám mây kia vừa bộc phát đúng là Diệt Ma Quyền mình đánh ra lúc trước.

Nói cách khác, tạo hóa thanh vân trực tiếp hấp thu quyền kình, dùng để công kích ngược lại mình.

Chiêu này là gậy ông đập lưng ông, nhưng cao minh hơn không biết gấp bao nhiêu lần, dù sao đây là trực tiếp cắn nuốt, giữ lại, vào thời điểm thích hợp phản kích.

Có thể nói tụ tập công thủ vào một thể.

- Nhân quả chi đạo?
Ánh mắt Đường Kiếp co rút lại .

Nhân quả chi đạo, nhất uống nhất tác, mạc phi tiền định!

Xem ra nghịch chuyển Càn Khôn, biến đổi thất thường chính là năng lực cơ bản của tạo hóa thanh vân.

Như Đế Nhận phá vạn binh, tạo hóa thanh vân chuyên phá vạn pháp, bất kể thuật pháp gì đối mặt với tạo hóa thanh vân đều có thể bị hấp thu, lợi dụng, thậm chí phản kích, mà ngay cả Đế Nhận cũng không thể làm gì.

Tuy nhiên người khác nếu không tiến công, tạo hóa thanh vân cũng khó có thể phát huy, bởi vậy nên vẫn là đạo binh tự thiên thủ không thiện công.

Nếu chỉ có thể cũng thôi, nhưng Lưu Phong đang giữ mệnh chúc, thứ không sợ nhất đúng là kéo dài thời gian đấu pháp, hai bên kết hợp, Đường Kiếp lâm nguy.

Khó trách Long thấy Lưu Phong lại kiêng kỵ như vậy, chỉ dựa vào chiêu thức ấy, Lưu Phong chính là kẻ mạnh nhất trong các tiên nhân.

- Thú vị!
Thấy tình hình này, Đường Kiếp hừ nói:
- Tạo hóa thanh vân quả nhiên thần diệu vô song, không biết với đạo pháp có được như thế.

Nói xong Đường Kiếp vung tay, Thiên Ngân kiếm bộc chém ra.