Lão Thanh Long chết cũng không chủ động đầu hàng, hắn không hô là bởi vì hắn bị Đường Kiếp gieo xuống Tỏa tiên ấn, một giây hắn dám đầu hàng, một giây sau phải chịu Tiên Nguyên tỏa cấm, tu vi giảm nhiều.

Cuối cùng hắn thấy Đường Kiếp tới, kích động sắp khóc rồi.

Ngược lại là kia Lưu Phong thấy Đường Kiếp, trên mặt nhưng lại không có vẻ lo lắng, ngược lại cười lạnh nói:
- Trong thiên hạ lại vẫn có đồ vô dụng bậc này, cũng ít gặp. Tuy nhiên không sao, giết ngươi rồi, tất cả mọi thứ tự nhiên đều là của ta.

- Hả? Ngươi giết được sao?
Đường Kiếp phiêu đãng bay tới hỏi.

Lưu Phong cười:
- Lấy xuất khiếu có thể chiến địa tiên, diệt hai hàng một có thể nói chưa từng có ai, sau càng không có ai tương tự, số mệnh quá lớn, độc nhất vô nhị. Tuy nhiên ngươi sẽ không nghĩ ngươi thực sự có thể tiếp tục chiến thắng chứ?

Đường Kiếp nhíu lông mày:
- Nghe như ngươi còn có quân bài chưa lật nên có tự tin có thể thắng ta. Vốn đây cũng không phải chuyện gì kỳ quái, Đường Kiếp chưa bao giờ cho mình là thực lực có thể tung hoành không địch thủ rồi. Chỉ là ta không rõ, nếu như ngươi thực sự có thủ đoạn, vì sao sớm không sử dụng, mà phải chờ đến hiện tại?

Lưu Phong cười nói:
- Bởi vì thời cơ chưa tới. Ngươi cũng là người nhập đạo vận mệnh, được mệnh vận đạo phù hộ, số mệnh chính long, phúc vận khôn cùng, nếu muốn đánh chết vô cùng gian nan. Muốn giết loại người này phải trước chiếm nhân quả, mài mòn số mệnh, đoạt đại đạo lực, hủy căn cơ nảy sinh quật khởi, như thế mới có thể giết chết. Không chỉ giết người đoạt bảo, trọng yếu nhất là trong tối tăm có vô tận đạo lực, như thế mới là đạo viên mãn.

- Hả?
Đường Kiếp nhẹ nhàng ồ một tiếng, nheo mắt lại.

Cách nói của Lưu Phong là lần đầu tiên nghe nói, thời khắc này hắn hơi suy tư một chút:
- Nói như vậy, kỳ thật lúc trước ta giết người đều là do ngươi cố ý bố trí?

- Ngươi rốt cuộc hiểu ra?
Lưu Phong cười nói:
- Bởi vì cái gọi là đại đạo khó thành, Tiên Đài khó phá, con đường tiên lộ như thanh thiên, lên trời khó, thành tiên càng khó. Từ xưa đến nay bao nhiêu tu giả vì thành tiên vất vả cả đời, nhưng ngàn vạn tu giả cũng chỉ có vài người bước lên được. Nguyên nhân là do hễ là người đi đến bước tay đều được vận mệnh chiếu cố. Đã có vận mệnh chiếu cố thì không thể khinh giết. Cho dù ngươi thần thông cái thế có thể giết chết họ thì cũng sẽ phải chịu cắn trả, số mệnh ít nhiều bị ảnh hưởng. Có vài người am hiểu đạo này, ảnh hưởng lớn chút, có người không am hiểu, ảnh hưởng liền nhỏ đi một chút.

Đường Kiếp hiểu ra:
- Nói như vậy ta giết hai Địa Tiên đã bị vận mệnh cắn trả? Bất quá ta trước kia cũng từng giết, sao lại vô sự?

- Thật sự không có chuyện gì sao? Chỉ sợ là có việc mà ngươi không biết. Còn nữa loại ảnh hưởng này bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển thành đậm nhạt.

Đường Kiếp lúc này mới nhớ tới thời gian trước mình cảm giác khó chịu khi cùng thiên địa đồng bi.

Chẳng lẽ nói sự khó chịu không chỉ do tác dụng của thiên địa đồng bi mà còn do số mệnh chịu ảnh hưởng duyên cớ?

Hắn tuy nhập đạo vận mệnh, nhưng dù sao trong phương diện này kế thừa hữu hạn, hiểu biết là không nhiều lắm, giờ nghe Lưu Phong nói cũng cảm thấy hương vị mới.

Lưu Phong cười lạnh nói:
- Tới hiện tại, ngươi cho là còn có thể so với trước sao? Ta Tề Thiên tông tự ý thao túng vận mệnh. Lần này trước khi đến, chúng ta ai cũng được Gia sư thêm vào vận mệnh và phù hộ, lần này giết người, ảnh hưởng kém xa trước đây. Huống chi ngươi lại vớ vẩn đến cường thu Địa Tiên làm nô! Phải biết đây là chuyện bị trời phát! Hỏa Thiên Tôn vẫn còn sống, hắn làm nô không phải là cam tâm tình nguyện, trong lòng tất có oán hận. Oán hận hóa làm vận mệnh nguyền rủa sẽ ảnh hưởng số mệnh của ngươi, thậm chí còn ảnh hưởng hơn cả việc giết chết hai Địa Tiên nữa. Bằng không ngươi nghĩ sao ta không mạnh thu người này? Là ngươi không biết sống chết, thu hai Tiên Đài, lão Long cũng là bị ngươi bắt buộc làm nô, trong lòng của hắn cũng không sẽ cam nguyện? Hai tử vong thêm hai nguyền rủa, ta cũng không tin số mệnh của ngươi cường đại đến có thể chống lại.

Nói xong lời cuối cùng, Lưu Phong nói:
- Ngươi giết nhị tiên thu nhị tiên, hiện giờ số mệnh phù hộ không sai biệt lắm đã tới giới hạn đáy, ta ra tay giết ngươi sẽ không bị thiên đạo làm khó dễ, ngược lại sẽ được thêm vào che chở. Cho nên, trận chiến này ta tất thắng!

Nói đến đây, trên người Lưu Phong lấp lánh ánh sáng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Mà ngay cả Đường Kiếp cũng phải nhìn về phía khác, nhìn về phía lão Long.

Lão Long nói:
- Ngươi ngàn vạn lần cẩn thận, người này nói không sai. Hắn là truyền nhân của Tây thánh mẫu nhất mạch, am hiểu nhất là vận mệnh, năm đó ta còn là Thanh Long từng cùng thánh mẫu luận đạo vận mệnh, ta từng ý tứ mình là cường gỉa vận mệnh đạo, nào ngờ đạo của thánh mẫu còn hơn cả ta. Năm đó ở Vạn Giới Vương Đình, ngoại trừ tiên đế, mọi người không dám chọc nhất là Tây thánh mẫu, muốn...lấy lòng nhất cũng là Tây thánh mẫu. Nếu đắc tội nàng, quả nhiên là làm cái gì cũng không như ý. Nếu được nàng yêu thích, vậy cũng ngang với được vận mệnh vận yêu thích, mọi chuyện đều được phù hộ. Sư phụ tên này không biết là ai, nhưng kế thừa tinh hoa của Tây thánh mẫu, thi triển vận mệnh phù hộ cũng không phải khó. Ngươi trước sau đánh chết hai địa tiên, thu thập Hỏa Thiên Tôn, đích xác đã bị vận mệnh cắn trả, nguy hiểm rất lớn!

- Tây thánh mẫu? Một trong tứ thành Vương đình?
Đường Kiếp cũng ngẩn người.

Năm đó Vương đình tứ thánh gồm Hỗn Nguyên Thánh Quân, Vô Cực tiên ông, Tây Thiên thánh mẫu, Vạn long chi tổ đều là Đại La Kim Tiên, địa vị cao chỉ dưới tiên đế, Tây Thiên thánh mẫu nghe nói là cường giả cấp chưởng đạo.

Không ngờ Lưu Phong đúng là truyền nhân của thánh mẫu nhất mạch, hắn kế thừa thánh mẫu nhất mạch, tay cầm Đạo Binh, nhìn như gầy yếu nhưng thủ đoạn mạnh nhất, hơn nữa lão Long cũng là tồn tại vận mệnh đạo lại bị Lưu Phong khắc chế, cho nên vừa rồi mới bi thảm như vậy.

- Hoá ra Tề Thiên tông đúng là nhất mạch di lưu của tây thánh mẫu, khó trách cường đại như thế.
Đường Kiếp gật gật đầu:
- Tuy nhiên vậy thì sao? Số mệnh thêm thân? Số mệnh cắn trả?

Đường Kiếp lắc đầu, đột nhiên mỉm cười.

Hắn nói:
- Ta không tin vận mệnh.

- Cái gì?
Lưu Phong, lão Long đồng thời ngơ ngẩn.

Đường Kiếp cũng là kẻ nhập vận mệnh đạo, nhưng giờ khắc này, hắn lại nói hắn không tin vận mệnh!

Như vậy cũng như tu giả nói tiên là không tồn tại, làm người ta cảm thấy hoang đường, vô lý.

- Đúng, ta không tin vận mệnh. Đường Kiếp nói:
- Ta tin vận mệnh tồn tại, tin thế gian này có vận mệnh lực, nhưng ta không tin mọi thứ của ta liên quan tới vận mệnh phù hộ, không tin mọi cố gắng của mình đều là do số mệnh đem đến. Nếu số mệnh cho thành công, ta đây không cần cố gắng sao? Nếu cố gắng là công của số mệnh, nhưng trả giá, cố gắng, hy sinh và tâm huyết của ta có ý nghĩa gì? Nếu ta thất bại lại là lỗi của ai đây?

Liên tiếp hỏi đáp khiến hai người cũng thừ ra.

- Ta tin nó có, nhưng không tin nó có thể thao túng. Mà dù nó thật có thể thao túng, ta cũng muốn kháng cự. Cuộc sống của ta do ta tự lựa chọn chứ không phải số mệnh. Ta thành công là do tự mình cố gắng chứ không phải số mệnh ban tặng. Ta thất bại tự chính mình đi chống đỡ, chứ oán trời trách đất tự trách mình số mệnh không tốt... Mạng của ta vốn không được tốt lắm, sống ở thôn Tiểu Hà, trưởng thành trong chém giết. Vì thành tiên đường mà không tiếc bán mình. Nếu những thứ này đều là vận mệnh ban cho, vận mệnh của ta không khỏi hà khắc.

- Cho nên, ta không tin vận mệnh.

- Ta không chịu nó khống chế, ngược lại, là nó chịu ta khống chế mới đúng.

Dứt lời, hắn ngoắc ngón tay với Lưu Phong:

- Ngươi vừa cho là số mệnh ta đã suy, có thể đánh bại ta, tiếp thu mọi thứ của ta, vậy phóng ngựa lại đây.

- Kẻ nhìn người chết rốt cuộc là ngươi hay vẫn là ta!