Đón Hỏa Thiên Tôn, Đường Kiếp đi tới trước hắn không xa cười dài, nói:
- Đã lâu không gặp, Tiên Tôn đã lâu không gặp.

Hỏa Thiên Tôn nhìn Đường Kiếp, trong lòng có sự chua xót khó hiểu.

Không lâu trước đó Đường Kiếp chỉ là con kiến trog mắt hắn, mà giờ đã trưởng thành tới mức này.

Chênh lệch quá lớn, trong lòng không thể không có cảm giác.

Khó chịu, còn mơ hồ có chút sợ hãi.

Đó là sợ hãi thực lực của Đường Kiếp.

Vệ Nguyên Tử, Ngọc Chân Tử trước sau đều chết trong tay hắn, Đường Kiếp đã dùng thực lực của chính mình chứng minh hắn có thể khiêu chiến và chiến thắng Địa Tiên.

Hắn vốn là bị hai phái kéo đến, Đường Kiếp hắn hận, nhưng người hai phái hắn cũng không có hảo cảm, thời khắc này mắt thấy Đường Kiếp thực lực càng đánh càng mạnh, còn không biết có bao nhiêu quân bài chưa lật chưa khiến lòng hắn không còn chiến ý, không nhịn được kêu lên:
- Đường Kiếp, ta và ngươi vốn không có thâm cừu đại hận. Lúc trước ta đem ngươi giao cho Huyết Hà, ngươi cũng cướp sạch kho báu của ta, lại nói vẫn là lão phu tổn thất lớn hơn. Chúng ta tại sao phải đối địch, chuyện hôm nay vốn là Tinh La môn Tề Thiên tông với ngươi, không liên quan tới ta. Ta nguyện từ biệt, ngươi thấy thế nào?

Đúng là mềm mỏng chủ động.

Đường Kiếp nghe vậy mỉm cười:
- Tiên Tôn nghị hòa? Tất nhiên là không thể tốt hơn. Tuy nhiên Vương đình chốn cũ, Tiên Tôn đuổi giết làm hại ta tổn thất vô số thần trân, khoản này phải tính thế nào?

Hỏa Thiên Tôn nghe ra ý của hắn, hừ một tiếng:
- Đường Kiếp, ngươi còn chưa nắm chắc phần thắng đâu, cần gì phải gây sự như thế.

Đường Kiếp vỗ tay một cái:
- Vấn đề ở đó mà. Như lời Tiên Tôn nói, ta chưa nắm phần thắng cho nên Tiên Tôn còn ra giá, cho dù muốn rời đi cũng không muốn trả giá. Nhưng ta chỉ sợ chưa chiến đã giảng hòa, ngươi vốn không có tư cách đó.

Nói xong hắn nhìn chung quanh:
- Ta sở dĩ đến đây đánh một trận không phải do ta không tránh được các ngươi, mà là ta muốn tấn công Tiên Đài nhất định phải khuếch trương Hoàng Đình thế giới, thế mới có thể thành tựu Tiên Đài nghiệp vị thế gian. Mà nếu muốn đạt tới một bước này, biện pháp tốt nhất chính là đưa vài Địa Tiên làm dinh dưỡng cho tiểu thế giới, tế cho Hoàng Đình thịnh thế. Cho nên một Tiên Tôn cũng là một lượng của cải không nhỏ đâu.

Hỏa Thiên Tôn nghe được biến sắc, hắn không ngờ Đường Kiếp tâm lớn như vậy, còn có cả chủ ý này.

Hơn nữa việc này Đường Kiếp cũng không lừa hắn, hắn từ khi mới bắt đầu đã có ý nghĩ này, bởi vậy với hắn mà nói, một Hỏa Thiên Tôn chết đi tuyệt đối có giá trị hơn so với một Hỏa Thiên Tôn nghị hòa.

Hỏa Thiên Tôn khẩn trương:
- Đường Kiếp, Mưu Ti Mệnh và Lưu Phong cũng không dễ đối phó, ngươi đánh ta một trận, không thể chắc không sinh ra biến số gì, nếu để mấy tiểu mỹ nhân bởi vậy bồi mạng mới là không đáng giá.

- Vậy cũng chưa chắc.
Đường Kiếp trả lời.

Theo lời hắn nói, chỉ thấy phương xa Y Y đột nhiên lấy ra một vật, đúng là Bình Thiên Quan lấy được từ Hỏa Thiên Tôn. Vật ấy là Tiên Thiên Đạo Binh, cho dù không phải Tiên Đài cũng có thể sử dụng, Đường Kiếp đưa cánh tay Đa Bảo thiên quân cho Hứa Diệu Nhiên, Bình thiên quan cho Y Y. Chỉ có điều Y Y vẫn mượn trận ẩn núp, cũng không chính diện nghênh chiến, bởi vậy không có cơ hội sử dụng. Đợi khi gặp nạn cũng đã không kịp, vẫn là Đặng Ngọc Khánh cứu nàng, cũng vì thế mà chết. Khi tế lên Bình thiên quan, dựa vào Tiên Thiên Đạo Binh trực tiếp kháng cự với Toái tinh hoàn của Mưu Ti Mệnh. Hai bên là Vân Mẫu Chiến Khôi và Chu Tước nửa bước Địa Tiên giáp công và Hứa Diệu Nhiên dùng linh đan kích phát chiến lực, Hà Xung Đoàn lão tứ thao túng trận pháp, duy có Băng Hoàng ôm cánh tay kiêu ngạo quan chiến.

Đường Kiếp nói:
- Cho nên nếu thắng bại thật sự khó định, Tiên Tôn cần gì phải dông dài như thế với ta. Cuối cùng vẫn là không tự tin có thể thắng ta. Nếu như tiên tôn thật sự không muốn làm phân bón cho Tiểu thế giới, ta đây cho ngươi một đề nghị. Một là phát ra căn nguyên chi hỏa, hai là giúp ta xử lý hai vị kia. Có thể góp chút khí lực cũng tốt.

Hỏa Thiên Tôn hiện ra vẻ tuyệt vọng.

Căn nguyên chi hỏa là hắn du lịch vạn giới, lục soát thiên hạ dị hỏa cô đọng mà thành, hiện giờ lại bị Đường Kiếp nói phóng ra, trong lòng sao mà không đau.

Nhưng không đồng ý thì phải chết, Ngũ nguyên động thiên bởi vì tự thành một phiến thiên địa, không có Đường Kiếp đồng ý, muốn rời khỏi tuyệt đối không dễ dàng. Hỏa Thiên Tôn thế mới biết vì sao Đường Kiếp phải ở đây chiến đấu, không chỉ do trận pháp mà còn vì nơi này hạn chế bọn họ chạy trốn, ngược lại nếu Đường Kiếp muốn chạy thì rất dễ dàng, quả nhiên là tiến có thể công, lui có thể thủ.

Đúng là vẫn còn quá tự cao, xem thường đối thủ.

Hỏa Thiên Tôn thầm hận, đáng tiếc nghĩ như vậy vẫn phải đối mặt với sự thật.

Ngay lúc hắn suy xét đáp ứng, tiếng lão Long cầu cứu truyền đến.

Quay đầu nhìn lại, tạo hóa thanh vân biến hóa, lão Long chật vật.

Hỏa Thiên Tôn dấy lên hy vọng thì Đường Kiếp than nhẹ một tiếng.

Hắn biết, lão Long không tiền đồ đã hoàn toàn phá hủy ý đồ không chiến mà thắng của hắn, Lưu Phong chiếm cứ ưu thế lại làm Hỏa Thiên Tôn có thêm ảo tưởng.

Cho nên kế tiếp vẫn phải đánh.

- Kỳ thật trong kế hoạch của ta cho tới bây giờ vốn không có con rồng kia tồn tại, bất quá hiện tại cho dù ta nói cho ngươi biết ta còn một loại phương pháp có thể giết chết ngươi, ngươi khẳng định là không tin rồi.

Đường Kiếp nói:
- Nếu như vậy, chỉ có thể đánh một trận.

Hỏa Thiên Tôn vung căn nguyên chi hỏa đánh tới Đường Kiếp.

Hắn lúc trước nghị hòa với Đường Kiếp đã có ý bán đứng Lưu Phong, cho nên thời khắc này sử dụng luôn sở trường thần thông. Căn nguyên chi hỏa hùng mạnh hơn thứ Đường Kiếp luyện ra rất nhiều lắm, thổi quét thiên địa, lửa cháy nồng nặc.

Đường Kiếp cũng không dám khinh thường, ném ra vạn vật âm dương lô, thần quang bừng sáng chặn lại căn nguyên chi hỏa.

Vạn vật âm dương lô sau khi lặp lại tế luyện không ngừng, uy năng càng lúc càng lớn, hơn nữa uy lực của một trăm lẻ tám kiện thần trân cho dù là căn nguyên chi hỏa cũng không thể ngăn cản. Đường Kiếp cười dài huy kiếm chém ra.

Kiếm khí như cầu vồng thẳng đến Hỏa Thiên Tôn.

Hỏa Thiên Tôn vung tay lên, một đoàn căn nguyên chi hỏa đón nhận. Chỉ có điều Đế Nhận như nhập vào chỗ không người, xuyên qua lửa cháy trực chỉ Hỏa Thiên Tôn, Hỏa Thiên Tôn biết kiếm này lợi hại, trực tiếp hóa ánh sáng lướt đi. Chỉ có điều hắn độn pháp làm sao so được với Gang Tấc Thiên Nhai, thân hình chợt lóe đã chặn lại lối đi, tiện tay chém bổ qua.

Chợt nghe một tiếng thê lương rít gào, một đạo hỏa quang hóa thành hai đạo, rồi lại lập tức hợp thành một đạo hiện ra thân hình Hỏa Thiên Tôn.

- Ngươi!
Hỏa Thiên Tôn hét lớn một tiếng, chỉ tiếc không chờ hắn nói xong, Đường Kiếp đã lại đánh xuống, tiếp theo là một chiến hoàng quyền, Lưu Vân kiếm bộc chém ra.

Hắn muốn trước lúc lão Long không chịu được nữa giải quyết xong đối thủ, bởi vậy toàn lực xuất kích, không chút lưu tình.

Hỏa Thiên Tôn thực lực đã không phải đối thủ Đường Kiếp, lúc trước trong Đấu chuyển vi trần lại tiêu hao thực lực, giờ Đường Kiếp dốc hết thủ đoạn thì chịu làm sao được, nương theo Thiên Ngân kiếm bộc lại Thập Tuyệt Sát Nhận, trực tiếp kết liễu.

Ngay sau đó Hỏa Thiên Tôn sống lại, biến sắc kêu lên:
- Đường Kiếp dừng tay, ta và ngươi tái thảo luận một phen!

- Được, giao ra căn nguyên chi hỏa, làm nô cho ta năm trăm năm.

- Ngươi…lại còn tăng giá?

- Vô nghĩa.
Đường Kiếp hừ lạnh:
- Điều ước bất đắc dĩ, sao có chỗ cho ngươi cò kè mặc cả. Chết một lần thêm năm trăm năm. Gần 2500 trăm năm phải giao ra thần hồn căn nguyên. Tiếp cận mười cái mạng... Không cần ngươi thêm, cả đời quy về Hoàng Đình tiểu thiên giới. Cho nên ngươi cứ tiếp tục suy nghĩ đi!

Hỏa Thiên Tôn vừa sợ vừa giận, chỉ có điều làm nô năm trăm năm quá hà khắc, vừa lúc bên kia lão Long dần dần khó chống, bị đánh chết một lần. Mình có nên kiên trì không, có lẽ Lưu Phong sẽ xử xong lão Long trước cả Đường Kiếp.

Chính lúc đang do dự, Đường Kiếp dùng liên hoàn chiêu đánh úp lại, nhiều loại thuật pháp cùng động, Đế Nhận như dao bổ dưa băm Hỏa Thiên Tôn thành thịt vụn.

Điều kiện sửa đổi, làm nô một ngàn năm.