Ánh mắt Thanh Long có phẫn nộ, có oán hận, có kích động, cũng có sợ hãi.
Nhưng sau một phen mâu thuẫn giãy dụa, Thanh Long cuối cùng thở dài nói:
- Thôi, thôi, lão nô tham kiến chủ nhân.
Nếu như nói lời hứa hẹn lúc trước là vì tự do, lời này mới là cúi đầu thật sự.
Ngay sau đó Thanh Long hóa làm người hình, biến thành một lão giả mặt xanh râu dài quỳ bái Đường Kiếp.
Đường Kiếp phất tay:
- Miễn lễ, từ hôm nay trở đi ngươi hãy đi theo ta. Đúng rồi, còn có chuyện muốn hỏi ngươi.
- Chủ nhân cứ hỏi, lão nô biết thì sẽ nói.
Thanh Long cung kính trả lời, còn trong lòng hắn không phải cũng cung kính như vậy, mà Đường Kiếp cũng không biết.
Đường Kiếp cũng không cần quan tâm, chỉ nói:
- Ta muốn hỏi ngươi, có biết người này không?
Hắn chỉ ra sau, Thanh Long đã nhìn ra hài cốt trong thạch thất.
- Đây là...
Thanh Long chấn động toàn thân đi tới:
- Đây không phải Phù Phong Tử lão nhân sao?
- Phù Phong Tử là người phương nào?
Thanh Long trả lời:
- Người này là một hạ tiên ở Vạn Giới Vương Đình, đứng trong hàng năm trăm tiên tướng. Năm trăm tiên tướng đều là địa tiên, đều có năng lực bất đồng, Phù Phong Tử là một trong số đó.
- Vậy ngươi nhầm rồi, từ cách bố trí ngũ nguyên động phủ lưu lại, Phù Phong Tử đã đạt tới tu vi Chân Tiên.
- Chân Tiên?
Thanh Long ngẩn người, lập tức nói:
- Điều đó không có khả năng. Phù Phong Tử năm mới tu luyện cơ sở không ổn, để trở thành Địa Tiên đã hao hết tiềm lực, cuộc đời này khó thành tựu Chân Tiên, làm sao có thể có thực lực Chân Tiên?
- Cái gì?
Đường Kiếp cũng ngẩn ngơ.
Thanh Long lại nói:
- Còn ngũ nguyên động phủ là chuyện gì? Chẳng lẽ là Ngũ Nguyên thượng nhân? Ngũ Nguyên thượng nhân là một trong hai mươi tám tinh quân, tu vi của hắn là chân tiên. Nhưng Ngũ Nguyên thượng nhân là Ngũ Nguyên thượng nhân, Phù Phong tử là Phù Phong Tử, hai người kia hoàn toàn không có liên quan mà.
Đường Kiếp ngạc nhiên:
- Thì phải Ngũ Nguyên thượng nhân không phải Phù Phong Tử?
- Làm sao có thể là một người?
Lão Long nói:
- Ngũ nguyên lão nhân mặc dù ở Chân Tiên thực lực bình thường, trận đạo tiêu chuẩn lại xuất thần nhập hóa, là đường bát tiên trận Vương đình, lão đứng đầu, năm đó tiên đế luyện chế Chư thiên đấu la tinh quang thần võng cũng có lão nhân này dốc rất nhiều sức lực. Bởi vậy, ngay cả tiên đế cũng phải kính hắn ba phần, địa vị đó Phù Phong Tử kia nào có thể sánh bằng.
- Vậy tại sao Phù Phong Tử lại ở trong ngũ nguyên động phủ?
- Ta làm sao biết?
Lão Long kêu lên:
- Ngươi không nói cho ta, ta cũng không biết nơi này là ngũ nguyên động phủ đâu. Ngũ nguyên lão nhân tính tình quái gở, không có mấy bằng hữu, cũng cũng không mời người ta tới phủ làm khách. Ngoại trừ vài người ít ỏi thì tiên nhân trên vương đình đều không biết hắn hạ động phủ ở đâu. Không ngờ ngươi lại phát hiện ra bí phủ ngũ nguyên kia lưu lại.
Đường Kiếp hai mắt lóe lên:
- Ngươi nói Ngũ Nguyên thượng nhân chỉ có vài ngươi bạn, trong đó có bao gồm Cơ Dao Tiên không?
Thanh Long cười ha ha:
- Lời này của ngươi nên hỏi Ngũ Nguyên thượng nhân, hắn tất mừng rỡ như điên. Người này cả đời quái gở, cũng không thèm nhìn sắc mặt ai, ngay cả lệnh của tiên đế cũng hờ hững. Duy có một người nói chuyện ngũ nguyên cũng không dám nghịch, đó chính là Cơ Dao Tiên. Này lão nhân này thầm mến Băng tâm liên nữ, đó là chuyện ai cũng biết, năm đó ở Vương đình ai muốn tìm lão nhân này hỗ trợ bố trí trận pháp thì cũng không cầu hắn, mà trực tiếp đi tìm Cơ Dao Tiên. Chỉ cần Cơ Dao Tiên gật đầu, lão nhân phải ngoan ngoãn bày trận, nửa điểm ý kiến cũng không dám thốt, mà ngay cả tài liệu cũng tự bỏ ra ra. Đáng tiếc dù vậy Cơ Dao Tiên cũng không thèm nhìn lão, cuối cùng còn chết trong tay Cơ Dao Tiên.
- Chết trong tay Cơ Dao Tiên?
Đường Kiếp chấn động.
- Đúng vậy.
Thanh Long cười ha ha:
- Năm đó Cơ Dao Tiên nhập ma, bao nhiêu người muốn giết nàng, duy có lão nhân này không rời nửa bước, vẫn như trước coi Cơ Dao Tiên như trân bảo, thậm chí không tiếc làm trái ý Vương đình, chứa chấp Cơ Dao Tiên. Dù vậy cũng không có kết quả tốt, cuối cùng chết trong tay Cơ Dao Tiên. Chỉ có thể nói là người si tình đáng thương nhất thiên hạ.
- Hóa ra là vậy. Thế vì sao Cơ Dao Tiên lại giết lão?
- Có vì sao gì chứ? Người nhập ma làm việc không theo lẽ thường. Chúng ta giết người vì lợi, vì nhu cầu, mà ma đầu giết người chỉ vì muốn giết. Đương nhiên, trong chuyện này có lẽ có ẩn tình gì đó, nhưng ngoài lão ta thì chẳng ai biết được.
Đường Kiếp hiểu rồi.
Cơ Dao Tiên với Ngũ Nguyên thượng nhân vô tình vô nghĩa, nhưng địa điểm nàng chọn đầu tiên sau khi thoát khốn lại là Ngũ Nguyên động phủ. Chỉ có điều không ngờ nơi đây thành tổ tu hú, thành chỗ chôn xương Phù Phong Tử.
Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp hỏi:
- Phù Phong Tử và Ngũ Nguyên thượng nhân có được xem như bằng hữu?
Thanh Long lắc đầu:
- Ngũ nguyên lão nhân quá mức quái gở, cả đời chỉ cảm thấy hứng thú với hai điều, một là trận đạo, một là Cơ Dao Tiên. Phù Phong Tử là thiên đạo hệ, bắn đại bác cũng không tới, cho nên không thể nào trở thành bằng hữu.
- Thiên đạo hệ?
Đường Kiếp cảm thấy tò mò.
Thanh Long lúc này mới trả lời:
- Chính là nói đạo lý về thiên đạo. Ngươi cũng từng nghe Cơ Dao Tiên nói qua thiên đạo không tồn tại đạo lý chưa? Ngàn vạn lần đừng để đạo lý đó lừa dối, kỳ thật khi đó Thiên giới Vương đình có quản thiên đạo, lý luận phi đạo tranh chấp từ sáng tới tối. Lời Cơ Dao Tiên chỉ là một trong số đó. Loại lý luận này không thể được chứng thực có tồn tại hay không tồn tại, có tương đương hay là vô đạo hệ. Thiên đạo hệ thì hoàn toàn tương phản, bọn họ cho rằng thiên đạo là tồn tại tuyệt đối, không thể được chứng thực, chỉ vì quá mức cao xa khó có thể chạm đến. Loại này còn phân hai phái, một cho rằng thiên đạo cao xa, không thể nhìn, nếu không sẽ là khinh nhờn. Còn một loại cho rằng chỉ cần cố gắng tu luyện, cuối cùng sẽ có ngày chạm đến. Loại này cũng chiếm đa số trong Vương đình, từ tiên đế, cho tới tiên binh, bất tài ta cũng là một trong số đó. Ngoài ra cũng có một phái xưng là phản đạo hệ, bọn họ cho rằng thiên đạo tồn tại, nhưng thiên đạo chính là tồn tại để chế ước tu giả chứ không phải phương hướng theo đuổi. Không đi theo những con đường của tiền bối ngày xưa mà lập con đường riêng, đập nát thiên đạo, chính là phản đạo hệ.
Nghe những lời này, Đường Kiếp trong lòng chấn động mạnh:
- Trong phản đạo hệ này có những ai?
Bất ngờ, Thanh Long lắc đầu nói:
- Không ai.
Cái gì? Đường Kiếp ngẩn ngơ.
Thanh Long nói:
- Tiên đế Ngọc Thành Tử, thừa kế thiên đạo nhất mạch, quét dọn Hồng Mông yêu ma thành thiên thu thịnh thế là làm theo ý thiên đạo, cả đời theo đuổi đi tới thiên đạo tối cao thì sao có thể cho phép phản đạo tồn tại. Phản đạo chỉ là lý luận cửa miệng, ngay từ đầu xuất hiện cũng thôi, còn dưới ngọc chỉ của tiên đế cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Lý luận mà không có người thừa kế. Mà có thì cũng không ai dám công khai thừa nhận.
- Thì ra là thế.
Đường Kiếp gật gật đầu. Rất hiển nhiên, phản đạo như ma đầu, không cho phép tồn tại trong Vương định, người ủng hộ lý luận này cũng chỉ yên lặng hành động chứ không dám công khai. Hiện tại có thể khẳng định Binh Chủ là kẻ phản đạo, Ly Kinh đã cho thấy thái độ dứt khoát của hắn.
Cứ như vậy, Đường Kiếp đã hiểu sao Binh Chủ và Vạn Giới Vương Đình chiến đấu với nhau.
Đó không phải nguyên nhân gì khác mà là tranh chấp quan niệm.
Những ngày trong Bí Cảnh, Đường Kiếp thấy một buad bổ về phía thiên đạo pháp, càng nói rõ thêm nhiều vấn đề.
Một vạn năm trước, trận chiến toái diệt Vương đình bản chất chính là Đạo thống chi tranh.
Mà ở trong trận chiến đấu này, kẻ phản đạo thắng lợi, cũng đã thất bại.
Một mình hắn đánh bại toàn bộ Vương đình, rồi lại dưới thiên đạo pháp công kích, hoàn toàn ngã xuống.
Thế giới này giống như đang dùng phương thức này tuyên bố thiên đạo tồn tại, chỉ có điều nó là cao cao tại thượng, không thể chạm đến!