Kia con rết hùng hổ dữ tợn đuổi theo, cho dù là Đường Kiếp cũng phát run.
Kỳ thật này con rết chỉ là loại sâu bình thường, chỉ vì mình nhỏ đi nên mới bị uy hiếp, giết xong lại chẳng có giá trị gì đáng nói, bởi vậy Đường Kiếp cũng không hứng thú lãng phí khí lực.
Chỉ có điều hắn muốn chạy nhưng con rết kia không muốn tha.
Mắt thấy con rết trăm chân sắp tới gần, trong mắt Đường Kiếp điện quang chợt lóe, chỉ thấy sương mù hiện ra một đạo điện quang bổ vào người nó. Điện quang thoạt nhìn hoa lệ, nhưng Đường Kiếp nhìn độ cao cũng chỉ như một tia lửa điện lóe lên.
Thân thể thu nhỏ lại, thực lực cũng suy yếu.
Không biết sử dụng pháp thuật phóng đại thân hình sẽ như thế nào. Đường Kiếp thử một chút, lại phát hiện căn bản không thể sử dụng thuật pháp gì để biến hóa thân hình.
Hoá ra trong đấu chuyển vi trần trận, hết thảy pháp thuật biến hóa hình thể đều bị ảnh hưởng, không thể sử dụng, ngay cả Phù Sinh Vạn Tượng đều chịu ảnh hưởng, mặc dù vẫn có thể phóng thích ảo ảnh, nhưng phân thân không có được năng lực biến hóa, không thể biến thành hình người, có thể thấy được đại đạo áp chế cao hơn thâm hơn hắn.
Thấy con rết đã trúng một đạo lôi điện, Đường Kiếp hừ một tiếng:
- Rết kia, thực sự nghĩ ta sợ ngươi sao?
Dương tay đấm ra một quyền, Chiến thần quyền đánh ra mãnh liệt, nháy mắt làm gãy bảy tám chân của nó. Con rết đứng không vững, lảo đảo thê lương kêu to. Tiếp theo Đường Kiếp thấy phía xa có một con rết bò tới.
Làm người ta khiếp sợ là sau con rất kia còn có một đàn kiến.
Có thể do trận pháp, chỉ cần người ngoài tiến vào rất dễ dàng gặp bản thổ sinh vật công kích, hơn nữa tuy chúng thực lực bình thường nhưng biết kéo bè kết phái, chỉ cần thấy sinh vật "Nước khác" tới thì rất dễ dàng liên hợp tác chiến.
- Đã đoán được sẽ là như thế này.
Đường Kiếp hừ một tiếng.
Một phân thành hai, bản tôn và phân thân chia nhau bay tới mỗi con rết.
Phân thân cầm Đế Nhận, tay nâng kiếm chém con rết đầu thành hai đoạn, một kiếm này mặc dù gọn gàng, nhưng cũng phải một kích giết chết một tên, kỳ thật cũng tiêu hao không ít khí lực. Vừa mới đạt thành, chỉ thấy bầy kiến như mây đen trào lên. Đường Kiếp bất đắc dĩ quay sang cùng đàn kiến khổ chiến.
Cùng lúc đó Đường Kiếp bản tôn cũng đang đau khổ, hắn vừa mới dùng quyền đánh chết rết, chỉ thấy phía dưới mặt đất đột nhiên vỡ ra, một vực sâu lao tới hắn. Bản tôn cấp tốc nhảy lên, khó khăn lắm né qua mới phát hiện đó là một con giun.
Chỉ có điều hiện giờ con giun đã to như địa long, miệng rộng, quanh miệng có một vòng răng nanh. Đường Kiếp chưa bao giờ cẩn thận quan sát miệng giun, càng không nghĩ con giun có thể dữ tợn, ghê tởm như thế.
Thân hình nó ngọ nguậy trong lòng đất lao tới Đường Kiếp. Đường Kiếp liên tục đấm quyền nện vào đất, đấm con giun thành hai đoạn, nhưng con giun không chịu thua, hai thân thể cùng nhau lao tới cắn Đường Kiếp cắn tới, Đường Kiếp đang muốn bổ thêm hai quyền, nào ngờ phía sau chấn động, lại là mộtcon giun nữa lao ra, nhưng từ phía sau lưng há miệng muốn nuốt Đường Kiếp.
Mắt thấy lần này sẽ bị nuốt vào, Đường Kiếp hét lớn một tiếng, thân hình chợt phát triển lớn.
Hắn nguyên bản như con tép trước miệng con giun, nhưng lần này đã cao bằng nó, song chưởng khẽ chống cái miệng của nó, sau đó cầm lấy hai bên miệng xé rách toàn bộ.
- A?
Đường Kiếp kinh dị một hộ tiếng.
Thân hình không phải không thể biến hóa sao?
Sao giờ lại có năng lực thay đổi?
Đường Kiếp vội vàng dùng phân thân thử lại, phát hiện vẫn như cũ không thể sử dụng pháp thuật biến thân. Nói cách khác trận pháp không hề mất đi hiệu lực, vấn đề là trên người mình.
Vì thế Đường Kiếp dùng bản tôn thử lại ba đầu sáu tay, phát hiện vẫn có thể sử xuất hai đầu bốn tay tấn công. Bất quá bản tôn không thể lớn hơn được nữa.
- Nói cách khác, đây không liên quan tới thuật pháp mà chỉ có bản tôn mới không bị ảnh hưởng? Không, không phải không bị ảnh hưởng mà là trình độ chống cự với đại đạo lực.
Đường Kiếp tự nói.
Vì sao bản tôn có thể chống cự, phân thân không thể?
Đường Kiếp lập tức ý thức được chuyện này phân nửa có liên quan tới Ly Kinh.
- Ly Kinh... phản đạo.
Đường Kiếp khẽ hít một hơi.
Nếu hắn không nghĩ sai, như vậy đến lúc này, hắn mới có nhận thức toàn diện về sự cường đại của Ly Kinh.
Đây mới là Ly Kinh chân chính!
Đường Kiếp ý thức con đường Luyện Thể của hắn còn quá ngắn, biết được quá ít!
Thời khắc này, theo thân hình biến hóa, Đường Kiếp bản tôn gần với một con kiến, khí lực cũng tăng trưởng trên phạm vi lớn. Vốn phải vất vả đuổi giết một con rết, hiện tại chỉ cần một đấm là có thể đánh bại.
Kể từ đó, chiến đấu đơn giản hơn. Con kiến vẫn là đối thủ của Đường Kiếp, bị Đường Kiếp bẻ gãy nghiền nát giết chết.
Nhìn mình dễ dàng giết chết đàn kiến, trong lòng Đường Kiếp sảng khoái vô cùng.
Đến chỗ Hỏa Thiên Tôn là có thể giẫm chết họ như giẫm chết kiến rồi.
Đúng lúc này, trong thức hải Đường Kiếp đột nhiên truyền tới một thanh âm:
- Ca ca! Ca ca!
- Y Y, muội ở đâu?
- Ca ca, muội cùng Diệu Nhiên Chu Tước tỷ tỷ ở trong thung lũng, không biết vì sao, chúng muội đều nhỏ đi, nơi này có rất nhiều sâu đang đuổi giết chúng ta!
Y Y thấp thỏm lo âu trả lời.
- Biết mình đang ở đâu không? Ca ca tới tìm các muội.
- Nhìn không ra. Nơi này khắp nơi đều là đá, còn có sương!
Đường Kiếp lúc này mới nhớ tới trạng thái mây mù, hoàn toàn không thể nào đoán được vị trí của mình. Mà bởi vì chịu đạo pháp ảnh hưởng, Đường Kiếp cũng rất khó tìm đến các nàng, cho dù chạy đến bên cạnh bọn họ cũng chưa hẳn có thể nhìn thấy bọn họ.
Trong lòng Đường Kiếp khẩn trương, đúng lúc này, chân trời hiện lên một đạo lưu quang.
Đường Kiếp vừa nhìn đã biết đó là dấu vết trận vân.
- Pháp tướng Thiên Ngân, cố định lưu quang?
Đường Kiếp thốt ra.
Pháp tướng Thiên Ngân là biểu hiện khi trận pháp toàn lực vận chuyển, cố định lưu quang lại chỉ có ở vị trí đặc thù với thấy hoa văn trận phát, nó ý nghĩa trận pháp vận hành có một ít huyền bí, một khi phát hiện được chính là được thời cơ phá trận. Ấn theo tình huống bình thường Đường Kiếp phải tìm được "Cố định" mới có thể quan sát được lưu quang Thiên Ngân, nhưng hiện tại bản tôn phá đạo, chịu ảnh hưởng ít, làm cho Tiên Thiên đứng ở độ cao nhất định, đương nhiên sẽ thấy được đạo lưu quang này.
Đương nhiên cũng phải am hiểu trận đạo mới biết đây là cái gì, đổi là người khác thì cũng vô dụng. Thời khắc này nhìn nhìn thấy lưu quang, Đường Kiếp nhanh chóng tính toán, dần dần có thêm hiểu biết về phương vị thung lũng này, chỉ tiếc vẫn không biết vị trí của đám Y Y.
Hắn vội nó:
- Sinh môn ở bắc, các muội đi về phía bắc đi!
- Nhưng đâu là bắc, nơi này nhìn không ra.
Y Y gần như đã khóc nức nở.
Đường Kiếp vỗ trán, nơi đây không phân biệt thứ gì, trừ hắn tinh thông trận đạo có thể nhận ra, những người khác thật đúng là không làm được.
Muốn bày cách để các nàng tự ra khỏi trận là không được rồi, Đường Kiếp cắn răng nói:
- Các muội ở tại chỗ, đừng di động, ta đi phá trận pháp này.
Vốn muốn mượn thời cơ tiêu diệt địa tiên, nhưng hiện tại xem ra, chỉ sợ chưa thấy ba kẻ kia thì đám Y Y đã không chống đỡ nổi, chỉ có thể cứu người trước vậy.