Trong Ngũ nguyên động phủ, Ngọc Chân Tử còn đang cùng Đường Kiếp chiến đấu, chỉ có điều hắn không còn sự kiêu ngạo khi trước mà tràn đầy sợ hãi.

Nếu như nói lần đầu tử vong hắn còn cảm thấy là do mình sơ suất, lần thứ hai tử vong cho rằng là đối phương may mắn thì lần thứ tư hắn có chút hôn mê rồi. Tư tưởng chuyển động, nhất thời không nghĩ được đã có chuyện gì xảy ra, chỉ biết theo bản năng hô "Làm sao có thể?" Đến thứ năm lần thứ sáu tử vong, Ngọc Chân tử bắt đầu tỉnh lại, bắt đầu ý thức được một sự thật là mình đánh không lại Đường Kiếp.

Mình là Địa Tiên không ngờ đánh không lại Đường Kiếp!

Điều này sao có thể?

Nhưng hai lần tử vong kế tiếp lại lần nữa xác nhận sự thật này, dù Ngọc Chân Tử đã dốc hết toàn lực cũng không cách nào ngăn trở kết cục bại vong.

Vì thế đến lần thứ bảy lần thứ tám, tâm tình của Ngọc Chân Tử từ kinh ngạc, phẫn nộ, sợ hãi, không dám tin chuyển thành sợ hãi.

Sợ hãi cái chết!

Chỉ có hắn mới rõ vừa rồi mình tiêu hao bao nhiêu tiên khí, còn có thể sống lại bao nhiêu lần.

Còn được hai lần!

Nhiều nhất là hai lần nữa, mình sẽ hoàn toàn tử vong.

Ngọc Chân Tử không muốn đánh tiếp, hắn bắt đầu bay ngược, đồng thời ngọc phất trần huy động quét ra gột rửa thiên địa, hóa làm từng cỗ cự phong ngăn cản Đường Kiếp tới gần, gió có lực xoắn, có thể xé người lao vào thành phấn vụn.

Đường Kiếp lại không thèm để ý đánh thẳng vào.

Hắn cứ như vậy tiến lên, dù phong sương đập vào mặt, lưỡi dao sắc bén đâm vào thân, ngọn lửa nồng cháy khét, khói độc xâm nhập, sương tuyết chạm xương, Thiên Đao gọt da cũng không lui về phía sau, thân thể bị xé rách trong gió lốc, lại dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được sinh ra, khôi phục năng lực hùng mạnh không hề kém Địa Tiên, thậm chí có khi còn hơn, Đế Nhận tỏa sáng đánh tới Ngọc Chân tử.

Ngọc Chân Tử đã nếm đủ mùi, biết vật ấy uy lực vô cùng lớn, còn không nhìn phòng ngự, làm sao còn dám đón đỡ, chỉ có thể dùng tốc độ cao nhất tránh lui. Chỉ có điều mặc hắn trốn tránh thế nào, chỉ cần Đường Kiếp vừa tế lên kiếm quang, Ngọc Chân Tử liền không thể tránh thoát.

Sát lục đạo và hủy diệt đạo khác biệt lớn nhất ở chỗ vế trước là quá trình, vế sau là chung kết. Khi sát lục triển khai là lúc tử thần vung lưỡi không thể địch, mặc dù là Địa Tiên cũng không thể trốn tránh, vậy nên mũi Thiên Ngân kiếm này không cách nào tránh né được. Tuy rằng sát lục đạo pháp không giống hủy diệt đạo pháp ở ý nghĩa cuối cùng, trúng chiêu không có nghĩa là tử vong, nhưng mỗi lần Đường Kiếp ra tay sẽ làm Ngọc Chân Tử trọng thương, cuối cùng là tử vong.

Hắn cứ thế điên cuồng đuổi theo Ngọc Chân Tử, dù Ngọc Chân Tử nhanh thế nào cũng không nhanh bằng Gang Tấc Thiên Nhai.

Mắt thấy kiếm quang như nước chém xuống, trong lòng Ngọc Chân Tử âm thầm kêu khổ, đồng thời cũng thầm mắng đám người Lưu Phong vì sao còn chưa trợ giúp mình.

Chỉ cần mình có thời gian thở dốc, mình cũng có thể nhanh chóng khôi phục tiên khí đã tiêu hao.

Tiên khí bất diệt, tiên nhân bất tử!

Nhưng Đường Kiếp không cho hắn cơ hội này, kiếm sau nối liền kiếm trước.

Chỉ cần trong chốc lát!

Chỉ cần trong chốc lát!

Sau một kiếm hung tàn, Ngọc Chân Tử lại lần nữa biến mất.

Tiên khí ngưng tụ, Ngọc Chân Tử lại lần nữa sống lại, không chờ Đường Kiếp chém tới, Ngọc Chân Tử đã kêu lên:
- Đường huynh đệ, chuyện gì từ từ nói!

- Giờ gọi huynh đệ sao?
Đường Kiếp hừ lạnh một tiếng, tay không chậm chút nào, lại Thiên Ngân kiếm thác bộc trào ra.

Nhà mình biết chuyện nhà mình, muốn đối phó với một kỳ Địa Tiên không phải dễ, vì giết Ngọc Chân tử, Đường Kiếp đã dùng hết thủ đoạn. Bởi vì hắn không hề diệt pháp bào, Thập Tuyệt Sát Nhận khó có thể phá, chỉ có thể Thiên Ngân kiếm bộc cường phá, lặp lại vận dụng xuống, sát lục đạo hao phí nghiêm trọng sắp không kiên trì nổi. Mà mất đi Thiên Ngân kiếm bộc, muốn đối phó Địa Tiên là rất khó khăn.

Đường Kiếp sở dĩ có thể dùng thân phận Tử Phủ diệt địa tiên, nói trắng ra là vẫn dựa vào thân thể hùng mạnh với pháp môn đại đạo, đây là cơ sở để hắn đánh vượt cấp, nhưng đạo lực cũng không phải vô tận, theo việc không ngừng khổ chiến, thủ đoạn của Đường Kiếp không ngừng giảm bớt.

Vậy nên Đường Kiếp càng không thể thả Ngọc Chân Tử, mỗi lần cho y cơ hội thở dốc có nghĩa sẽ khôi phục thêm một ít tiên lực, tích lũy thêm một lần sống lại.

Cho nên hắn toàn lực chém giết, kiếm quang trảm vào Ngọc Chân Tử, nhấc lên mưa máu.

- NGAO!
Ngọc Chân tử khàn giọng điên cuồng la:
- Ngươi khinh người quá đáng! Ta lấy thân ta hóa hoàng tuyền!

Dù kêu to một tiếng, hai tay của hắn vũ động, máu trong cơ thể phun ra hóa thành biển máu quỷ linh yêu đánh về phía Đường Kiếp.

- Yêu ma quỷ quái, chút tài mọn!
Đường Kiếp thấy hắn dùng Quỷ đạo pháp môn biết hắn là thùng rỗng kêu to, bấm tay gảy nhẹ, Tiểu Tam bay ra há miệng rộng cắn nuốt, còn mình tiếp tục tấn công Ngọc Chân Tử.

- Mau tới giúp ta... Bất diệt thiên y hữu ngã linh, ngọc hóa khung thương tiên tự minh!
Ngọc Chân Tử kinh hoảng kêu to. Vỗ thiên linh ở đỉnh đầu, chân thần bật ra, cũng là một búp bê ngọc diện môi đỏ. Đây là thần hồn hóa thực thần sau khi Ngọc Chân Tử thành tựu Địa Tiên.

Búp bê mở mắt, Đường Kiếp phát hiện không khí như ngưng kết không cách nào di động. Áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng tuôn tới Đường Kiếp, gần như muốn ép hắn thành bánh thịt, mắt búp bê thần quang nghiêm nghị, cả không gian đều phát ra ánh sáng thanh nhuận như ngọc.

Đây đúng là đại thần thông của Ngọc Chân Tử, ngọc hóa thương khung.

Cái gọi là thần thông là chỉ thần thông. Ở đây có hai hàm nghĩa. Một là thần niệm thông thiên có thể thành vô thượng pháp gọi là thần thông. Đường Kiếp nắm giữ lại là thần thông khác. Nhưng phía trên còn có một tầng khái niệm, chính là lấy thực thần lực thi triển tiên gia thủ đoạn, gọi là vô thượng đại thần thông, cũng xưng là tiên pháp.

Tiên pháp bình thường do Chân Tiên chân chính thi triển, nhưng có vài Địa Tiên cường đại cũng có thể miễn cưỡng sử dụng.

Ngọc Chân Tử thi triển vô thượng đại thần thông ngọc hóa thiên khung bí mật của mình, thiên địa hóa ngọc, cả thiên địa vì thế mà thay đổi.

Đường Kiếp thân ở trong đó nhưng không thể bỏ chạy, bị cứng rắn phong ấn trong đó.

Ngọc Chân Tử lau máu ở miệng hung dữ nói:
- Để lão phu dùng tới chiêu này, chết cho ta.

Một bàn tay lớn quét tới Đường Kiếp.

- Ca ca!
Nhìn cảnh này, Y Y kinh sợ kêu thành tiếng. Tiếng kêu truyền tới tai Lưu Phong tai, hắn mở hai mắt:
- Ở kia!

Chỉ vào không trung, một đạo chỉ phong đã dọc theo thông đạo đánh tới Y Y, lấy thực lực Địa Tiên đỉnh cao, chỉ cần một kích có thể khiến Y Y tan xương nát thịt.

Cùng lúc đó, dưới lồng giam nền đất, một tiểu hoàn màu bạc từ trong miệng Mưu Ti Mệnh bay ra, đánh vào lồng giam, chỉ một kích liền phá vụn lồng giam, Mưu Ti Mệnh thoát thân chạy ra kiêu ngạo:
- Hai tiểu bối cũng dám vây ta, chết cho ta!

Hai tay như móc câu chộp tới đầu Hứa Diệu Nhiên và Chu Tước.