Trong ngũ nguyên động thiên, từng đạo khe nứt không gian mơ hồ quay lại, dệt không gian thành vùng đất chết, mặc dù là Địa Tiên ở trong này muốn tiến lên cũng phải thật cẩn thận.

Lưu Phong, Hỏa Thiên Tôn, Ngọc Chân Tử đi tới, Ngọc Chân Tử nôn nóng nói:
- Bao giờ mới thoát khỏi trận pháp chết tiệt này?

Lưu Phong nhìn diễn thiên kính trả lời:
- Đừng vội, sắp rồi.

Hắn mặc dù hiểu biết trận pháp hữu hạn, nhưng vận mệnh đạo bao quát Vạn Tượng, lấy diễn thiên kính suy diễn huyền bí của trận pháp cũng có hiệu quả, thời khắc này đi tới một bước, dần dần đi ra khỏi trung tâm khe nứt không gian.

Ngọc Chân Tử tức giận nói:
- Sắp, sắp, trước ngươi cũng nói như vậy, rốt cuộc bao giờ mới tính xong?

Lưu Phong khinh thường nhìn gã, đang muốn nói gì, đột nhiên trong diễn thiên kính truyền đến sự chấn động. Lưu Phong cẩn thận cảm thụ, cảm xúc mãnh liệt chấn động toàn thân, đứng yên bất động tại chỗ.

Một người nhận ra, hỏi:
- Đại nhân, xin hỏi xảy ra chuyện gì sao?

Lưu Phong giọng điệu u ám nói:
- Vệ Nguyên sư đệ... vẫn lạc.

- Cái gì?
Mọi người đều chấn động.

Hỏa Thiên Tôn vội la lên:
- Đường Kiếp làm hay là có những người khác?

Lưu Phong lắc đầu:
- Không rõ lắm.

Vận mệnh chỉ cho ra kết quả chứ không cho ra nguyên nhân.

Ngọc Chân Tử hung dữ nói:
- Nhất định còn có những người khác từ một nơi bí mật gần đó giúp hắn!

Bất kể như thế nào hắn không chịu tin chỉ dựa vào mình Đường Kiếp có thể làm được việc này.

Ngàn vạn năm đã hình thành xu hướng tâm lý làm tất cả mọi người đã thành thói quen, cho dù là Lưu Phong cũng không cho rằng Đường Kiếp có thể làm được điều này, chỉ có Hỏa Thiên Tôn mơ hồ cảm thấy chuyện này do mình Đường Kiếp làm. Lần trước hắn đuổi giết Đường Kiếp, Đường Kiếp đã biểu hiện ra thực lực có thể đánh cùng Địa Tiên một trận, khi đó hắn còn chưa có Gang Tấc Thiên Nhai. Hiện giờ Đường Kiếp thực lực tinh tiến, hơn nữa nơi này là địa bàn của hắn, một chọi một, chỉ e Đường Kiếp thực có thể làm được.

Nghĩ đến đây, Hỏa Thiên Tôn cảm thấy sợ hãi.

Lưu Phong nói:
- Mọi người cẩn thận, bất kể có phải hắn làm không thì có thể khẳng định là, lấy thực lực hiện tại của hắn không đối phó được chúng ta, cho nên hắn mới nghĩ biện pháp tách chúng ta ra. Mọi người tụ cùng một chỗ, chớ dễ dàng phân tán.

Những người này đều là Đại Năng, ai đi ra ngoài cũng là nhân vật uy chấn một phương, hiện giờ lúc bị một Tử Phủ bức phải ôm đoàn sưởi ấm, lập tức cảm thấy khuất nhục vô cùng.

Ngọc Chân Tử tính tính táo bạo là người đầu tiên không chịu nổi, hắn la lớn:
- Đường Kiếp, ngươi đi ra đây cho ta. Là nam nhân thì đừng trốn tránh, dựa vào trận pháp co đầu rút cổ thì nói làm gì?

Thanh âm của Đường Kiếp vang lên:
- Các ngươi năm Tiên Đài lại thêm bốn Tử Phủ ỷ vào nhiều người tới tìm ta gây phiền toái, ta chưa nói gì, chỉ dùng một trận pháp nho nhỏ mà thôi, sao không phải là nam nhân? Thật buồn cười!

Thanh âm này từ bốn phương tám hướng truyền đến, làm cho người ta không thể phân biệt đến từ chỗ nào.

Ngọc Chân Tử nói:
- Ngươi đi ra, ta với ngươi một chọi một!

- Ngươi muốn cùng ta đánh đơn, đó tất nhiên là vô cùng tốt, chỉ sợ đồng bạn của ngươi không chịu.
Đường Kiếp nói.

- Có gì không chịu. Chỉ cần ngươi không bày ra phục binh là được!

Đường Kiếp lập tức nói:
- Nếu như thế, ngươi cho đồng bạn của mình chờ trong trận, ta tiếp dẫn ngươi xuất trận, đánh với ngươi một trận, ngươi có dám đáp ứng không?

Lời này vừa nói ra, các tiên nhìn nhau.

Lưu Phong nói:
- Chúng ta làm sao biết ngươi có nói dối không. Nếu chẳng may ngươi ở bên ngoài an bài những người khác, những chuyện đó đâu phải là hiếm gặp.

- Đúng vậy!
Hỏa Thiên Tôn cũng nói:
- Vệ Nguyên Tử chết chính là chứng cớ.

Đường Kiếp hắc hắc cười:
- Ta nói Vệ Nguyên Tử là do mình ta giết khẳng định các ngươi không tin. Như vậy đi, ta lấy thiên đạo thề, trận chiến này sẽ cùng Ngọc Chân Tử công bằng quyết đấu, lúc quyết đấu còn dùng thủy mạc liêm hoa, đem hình ảnh ta cùng với Ngọc Chân Tử chiến đấu cho các ngươi xem để chứng minh, thế nào?

Nghe vậy mọi người đều ngạc nhiên, chẳng lẽ Đường Kiếp thật sự có khả năng đơn độc giết Địa Tiên?

Ngọc Chân Tử lắc đầu:
- Không, tuyệt không có khả năng này. Ngươi đang hoa ngôn xảo ngữ.

- Tuy là nói ngoa, nhưng chưa hẳn đã không phải cơ hội.
Lưu Phong lẩm bẩm nói.

- Lời này của ngươi có ý gì?
Ngọc Chân Tử hỏi.

Lưu Phong truyền lời nói với mọi người:
- Ta có một phép hữu cách ngạn quan hỏa, có thể Động Sát Tiên Cơ. Nếu Đường Kiếp truyền hình ảnh giao chiến đến, ta dùng phép này tìm hiểu nguồn gốc, sẽ tìm ra chỗ đích thực của hắn.

- Thật sao?
Ngọc Chân Tử mừng rỡ.

- Đương nhiên, tuy nhiên cũng là cần chút thời gian, không biết Ngọc Chân đạo huynh...

Hắn không nói tiếp nhưng Ngọc Chân tử cũng đã hiểu được ý của hắn, cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng dưới tay Đường Kiếp tiểu tử này, ta sẽ đánh không hơn được mấy chiêu?

Lưu Phong cười nói:
- Ngọc Chân huynh đã hiểu lầm, ta chỉ nói nếu chẳng may Đường Kiếp đùa giỡn lừa dối.

Ngọc Chân Tử ngạo nghễ trả lời:
- Cho dù hắn lừa dối, mai phục mấy vị Địa Tiên, chỉ cần Chân Tiên không xuất hiện, Ngọc Chân Tử chống đỡ nửa ngày cũng không có vấn đề gì.

Nói xong đã lấy ra một vật, là một tuyết sắc đạo bào, lưng thêu Thái Cực vân, đạo vân lưu động, vừa thấy đã biết không phàm vật.

Đây là ngụy đạo binh của Ngọc Chân tử, cũng là bảo vật phòng ngự tinh khiết, khó trách Ngọc Chân Tử dám ba hoa.

Lưu Phong thấy vậy cười nói:
- Nếu như thế, vậy kính nhờ đạo huynh.

Nói xong hướng Ngọc Chân Tử thi lễ.

Ngọc Chân Tử thấy vậy cười ha ha, lớn tiếng nói:
- Đường Kiếp, ta đáp ứng ngươi, ngươi truyền hình ảnh tới.

- Được!
Đường Kiếp đáp ứng.

Chỉ thấy trên bầu trời hiện ra hình ảnh, đúng là chỗ Đường Kiếp đứng. Đồng thời các khe nứt không gian cũng tự động tách ra, tạo thành một con đường.

- Kính xin Ngọc Chân tiên trưởng đi tới, các vị khác chờ đợi tại chỗ.
Đường Kiếp nói xong đã lập lời thề thiên đạo.

Ngọc Chân Tử thấy thế, quay đầu lại nói với Lưu Phong:
- Ta ở bên ngoài chờ các ngươi.

Lưu Phong trả lời:
- Thượng nhân cứ việc yên tâm.

Nói xong lại hướng Ngọc Chân Tử thi lễ, Ngọc Chân Tử thế mới cảm thấy hài lòng, cười dài bỏ đi.

Hắn lại không thấy, ánh mắt Lưu Phong đã hiện lên một đạo hàn quang lạnh thấu xương.

Bên cạnh Hỏa Thiên Tôn thở dài một tiếng:
- Đại địch trước mặt, tội gì khổ như thế chứ?

Lưu Phong nhìn hắn một cái. Lẩm bẩm nói:
- Ngọc Chân Tử là một kẻ ngu xuẩn, trước đó đắc tội ta nhiều, ta đích thật là hận chưa tìm được cơ hội xử lý hắn. Tuy nhiên chuyện vừa rồi ta không nói dối, chỉ cần hình ảnh Đường Kiếp truyền đến, ta liền có thể tìm tới hắn.

- Nhưng khi nào tìm được cũng là ngươi nói, đúng không? Bất kể thế nào, Vệ Nguyên Đạo huynh đã mất. Bất kể hắn một mình làm hay một đám người làm, đều chứng minh đối thủ có thực lực giết chết Địa Tiên. Dưới tình huống như vậy còn muốn cho hắn xuất kích, mạo hiểm quá lớn.

Lưu Phong thản nhiên trả lời:
- Là hắn tự quyết định chứ liên quan gì tới ta? Ta chỉ cần nhìn thấy chân tướng là được. Nếu thực lực của hắn không đủ mà bị người ta giết chết, đó cũng chỉ là vấn đề của hắn, liên quan gì tới người khác chứ.

Lưu Phong nói xong đã đánh ra một đạo chỉ phong, chính là bức hoạ cuộn tròn ngày đó. Một đạo linh quang thoáng hiện trên kính, từng điểm từng điểm suy tính phương vị hiện tại của Đường Kiếp.

Thấy vậy, Hỏa Thiên Tôn khẽ cười một tiếng.

Lưu Phong hiển nhiên là ước gì Ngọc Chân Tử chết, cảm giác đó không phải là giống bản thân hắn sao?