Mắt thấy Vệ Nguyên Tử đi vào, những người khác cũng đi vào.
Chỉ có điều vừa vào trong động, mọi người liền phát hiện mình đứng trên một ngọn núi.
Quay đầu lại phía sau, chỉ thấy xung quanh trống rỗng, đâu còn cửa chính động phủ.
Lưu Phong hơi nhíu mày, hắn còn chưa nói, Ngọc Chân Tử đã dẫn đầu kêu lên:
- Làm cái quỷ gì vậy? Nơi này là nơi nào? Yêu thú của ngươi ở đâu?
Vệ Nguyên Tử cũng ngạc nhiên sâu sắc.
Cúi đầu nhìn bàn cờ, chỉ thấy đàn thú tự tại chạy trên thảo nguyên, rồng gầm hổ gầm, uy phong vô cùng, hoàn toàn không hề chịu ảnh hưởng gì.
Chỉ có điều đứng ở trên núi cao, mặc cho bọn họ nhìn thế nào cũng không thấy yêu thú, cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt hoàn toàn khác với cảnh trong bàn cờ.
Ngược lại vị trí của bọn họ đầy cổ quái, mặt trời hình thoi, không trung tràn đầy lửa, cả yêu vật chưa bao giờ nghe thấy, chưa bao giờ nhìn thấy, như một thế giới kỳ quái làm người ta trừng mắt há hốc miệng, chỉ cho là đang ở trong ảo cảnh.
Đang kinh ngạc. Chỉ thấy trong bàn cờ đột nhiên xuất hiện một người, đúng là Đường Kiếp tay áo bồng bềnh bay tới đàn thú.
Khi yêu thú thấy Đường Kiếp đồng thanh hô lên đánh tới, Đường Kiếp lại chỉ cười cười, tế lên một đỉnh lớn.
Đỉnh vừa xuất hiện liền tản mát ra vạn trượng kim quang, dưới kim quang trấn áp, bầy yêu lạnh run, mà ngay cả rồng và phượng phản hư cảnh cũng rú lên như gặp phải thiên địch.
Đường Kiếp tế ra Vạn Tiên Đỉnh, vật này có thể nói là khắc tinh của yêu vật trong thiên hạ, một khi tế ra bầy yêu đều cảm nhận áp lực khổng lồ, khi Vạn Tiên Đỉnh chuyển động thì đám yêu thú bay lên, bị Vạn Tiên Đỉnh trực tiếp thu vào.
Vệ Nguyên Tử liền quát to một tiếng:
- Không tốt! Bảo bối của ta bị hắn đoạt đi rồi!
Cả quyền sở hữu yêu vật cũng bị trực tiếp cưỡng đoạt.
Một là Đạo Binh đỉnh cao, một là ngụy Đạo Binh, hai cái hơn kém quá lớn chứ đừng nói yêu thú đã thoát khỏi khống chế của Vệ Nguyên Tử, bởi vậy đám yêu vật này Đường Kiếp nói đoạt là đoạt.
Duy nhất còn phản kháng chính là một rồng một phượng kia.
Vạn Tiên Đỉnh và đấu thú kỳ giống nhau, phong ấn Địa Tiên là cực hạn, hơn nữa tỷ lệ phong ấn sẽ chậm lại, hơn nữa Đường Kiếp còn chưa phải Địa Tiên, chiến lực mặc dù đã tương đương với Địa Tiên, nhưng tu vi bản thân vẫn khó thể phát huy toàn bộ lực lượng Vạn Tiên Đỉnh, bởi vậy tỷ lệ càng thấp, thành ra cho nhị yêu cơ hội toàn lực phản kháng, nhưng nếu muốn công kích thì không thể.
Đây là uy lực của Đạo Binh, chỉ cần dùng đúng chỗ, một kiện bảo vật liền có thể dễ dàng trấn trụ đối thủ. Đường đường hai phản hư đại yêu bị Đường Kiếp trói chặt, các tiên xem mà cũng hoảng sợ. Hơn nữa Đường Kiếp lại không ngừng vận chuyển lực lượng Vạn Tiên Đỉnh trấn áp long phượng nhị yêu.
Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, tỷ lệ thấp không liên quan, không ngừng thử nghiệm mới có cơ hội thành công. Hơn nữa Đường Kiếp hiện giờ xưa đâu bằng nay, bản tôn tiên linh thân thể đại thành đã có tiên khí. Về tiên thể đã không có gì khác với Địa Tiên, hơn kém chỉ là thần hồn. Bởi vậy hắn có tiên khí dung nhập trong đỉnh, tạm thời toàn diện phát huy Vạn Tiên Đỉnh không phải là không thể, chỉ có điều hắn luyến tiếc làm như vậy, tình nguyện hao phí linh khí, dù hiệu suất thấp hơn nhưng lâu dài vẫn có thể thành công.
Vệ Nguyên Tử sắp phát điên.
Yêu vật này là hắn trăm cay nghìn đắng sưu tập được, mỗi một con đều là xuất sắc trong đồng loại, trải qua huấn luyện, nhất là một rồng một phượng là hắn tốn thời gian ngàn năm tìm khắp Tinh La Đại Thiên Giới mới tìm được, thêm mấy vị đồng môn hỗ trợ mới bắt được.
Hắn vội vàng hét lớn:
- Mau tìm đường ra!
Mưu Ti Mệnh hừ nói:
- Đường Kiếp đích thị là ở chỗ này bày ảo trận, xem ta phá mê ảo trận pháp của hắn đây.
Nói xong tay niết ấn quyết, nói:
- Hùng kê phá hiểu, vân vụ tán khai, PHÁ...!
Trên vạt áo, chỉ thấy con gà trống thêu trên lam la tinh vân gấm nhảy xuống, nháy mắt biến lớn hướng bầu trời kêu một tiếng, thanh âm như sấm quanh quẩn phía chân trời, chỉ thấy vân khai vụ tán, khắp nơi bừng sáng lên.
Chỉ có điều cảnh sắc vẫn như cũ, mặc cho bọn họ phi hành thế nào đều không thể vào thế giới kia của Đường Kiếp.
Mưu Ti Mệnh sắc mặt khẽ biến, lại nắn ấn pháp:
- Đại quang minh ấn pháp, thần thông phá hiểu, yêu ma quỷ quái mau lui.
Theo tiếng rống này, gà trống lại kêu một tiếng, chợt nghe bốn phía mơ hồ truyền đến tiếng quỷ khóc. Đó là oan hồn và âm khí sót lại ở mảnh thổ địa này bị tiêu trừ, nếu ảo trận này do âm khí hình thành, phương pháp này có thể công phá.
Nhưng mà cũng không có tác dụng.
Núi vẫn là núi, nước vẫn là nước, thái dương hình thoi cũng vẫn như xưa.
Kế tiếp bất kể Mưu Ti Mệnh dùng cách nào cũng không thể xua tan ảo trận.
Các tiên hoảng sợ, đây là ảo trận gì? Thậm chí ngay cả Ti Mệnh thiên thần cũng không thể phá.
Phải biết rằng Mưu Ti Mệnh tu Đạo quang minh ấn pháp, phá hiểu đại thần thông, khắc mọi thứ thiên hạ dơ bẩn, quỷ mị và âm ảo pháp môn.
- Điều này không có khả năng!
Mưu Ti Mệnh kêu to lên.
Hắn biết trên đời này đích xác tồn tại một vài ảo trận mình không thể công phá, nhưng trong tuyệt đối không nên là trong tình huống này.
Vệ Nguyên Tử đã kêu lên:
- Lưu Phong đại nhân, Ti Mệnh đại nhân, hãy mau nghĩ cách, Thanh nhi Hỏa nhi sắp không duy trì nổi.
Bàn cờ, một rồng một phượng đang dốc sức chịu đựng, chỉ nghe tiếng buồn bã liên tục, bắt đầu như không chống đỡ nổi.
Làm Vệ Nguyên Tử tâm loạn như ma.
- Đáng chết, đây rốt cuộc là ảo trận gì, không ngờ phá không được!
Mưu Ti Mệnh tức giận mắng to.
Vẫn là Lưu Phong đột nhiên nói:
- Có thể làm cho ti mệnh đại nhân không phá được, chỉ sợ đây không phải ảo trận.