Mười lăm ngày sau.
Lưu Phong dựa tường đứng nhìn Diễn thiên kính trong tay, nói:
- Ở chỗ này.
Một tu giả giương trảo, mang theo pháp lực khôn cùng trảo vào vách tường, trong tiếng ầm ầm vang dội, vách tường biến mất, thay thế là quầng sáng rực rỡ.
- Quả nhiên là một Bí Cảnh động thiên, khó trách có truyền tống trận tồn tại, xem ra Đường Kiếp kia ẩn thân chỗ này.
Một gã nói.
Trước khi đến đây, bọn họ đã tìm hiểu qua, biết chuyện năm đó ba phái nhập động tầm bảo.
- Chờ phát tài, tìm được Đường tiểu tử, cướp đi truyền tống trận, chúng ta sẽ có được một thế giới rồi.
Lại một gã cười to nói.
Có người không kiên nhẫn tiến lên thử, một quyền oanh ra, chỉ thấy màn nước ba quang lăn tăn. Không những không phá được còn khơi dậy sát ý, ngăn trở người vừa vận dụng tiên khí. Gã kinh ngạc nói:
- Đây ít nhất là phủ đệ một vị Chân Tiên lưu lại, cấm chế khó phá, trăm năm mới mở ra một lần.
- Chân Tiên cấm chế?
Mọi người đồng thời hít sâu một hơi, không đơn giản hiển nhiên giá trị không kém. Muốn phá Chân Tiên cấm chế, cho dù là Địa Tiên cũng khó làm được.
Một gã nghi ngờ nói:
- Cấm chế như vậy, Đường Kiếp kia làm thế nào đi vào?
Lưu Phong nhìn cấm chế nói:
- Nơi này cấm chế chưa bị hủy hay phá hỏng, có thể thấy không phải cường phá tiến vào. Xem ra nếu muốn nhập động chỉ có một phương pháp, không gian truyền tống.
Mưu ti mệnh lẩm bẩm nói:
- Hóa ra là vậy. Đường Kiếp kia là người giới khác, không biết sao được tìm được truyền tống trận tới Hồng hoang, xem ra, hắn biết tọa độ truyền tống trận, chỉ cần ở bên ngoài bố trí tiểu trận liên hoàn là có thể dễ dàng tiến vào.
Mọi người cùng nhau nói:
- Chính là như thế.
Lưu Phong tiếp lời:
- Cho dù là vậy, bố trí truyền tống trận yêu cầu trận đạo không thấp. Xem ra Đường Kiếp này không chỉ có tu vi hùng mạnh mà trận đạo cũng rất có thực lực. Hồng Thiên Lý, tin tức này sao chưa nghe ngươi nhắc tới?
Cách bọn họ không xa đúng là Hỏa Thiên Tôn Hồng Thiên Lý.
Sau khi từ Hỏa Thiên Tôn biết tin tức về Đường Kiếp, Lưu Phong cũng không có để hắn đi mà kéo hắn cùng hành động. Dùng lời của hắn nói
- Ngươi đã là kẻ thù với Đường Kiếp, vậy thì cùng chúng ta đi giết Đường Kiếp đi.
Nhưng Hỏa Thiên Tôn biết đó là do lo lắng hắn lừa gạt mình, có chút không yên lòng. Nếu Hỏa Thiên Tôn và Đường Kiếp là bằng hữu thì phải cùng nhau giết chết.
Nghe vậy hắn vội nói:
- Thật sự là tại hạ biết rất ít về Đường Kiếp, rất nhiều chuyện vẫn là hỏi Huyết Hà Chi Chủ mới biết được. Chuyện trận đạo, năm đó kẻ này chênh lệch với ta quá lớn, căn bản không có cơ hội bày ra, cho nên tại hạ cũng không biết.
Trong miệng hắn nói như vậy, trong lòng kỳ thật lại đang lừa dối mọi người.
Chuyện trận đạo hắn có biết, năm đó Đường Kiếp ở Huyết Hà giới làm náo loạn lớn như vậy, rất nhiều thứ đều bộc lộ ra, ngay trong Vương đình cũng có thể thấy tài hoa của hắn về phương diện này.
Nhưng Hỏa Thiên Tôn ngoại trừ hận Đường Kiếp thì cũng hận đám người kia, bất kể là ở Vương đình hay bây giờ, hai đại phái chả có gì tốt cho hắn. Trong lòng của hắn tức giận, có chuyện cũng sẽ không nói. Dù sao lần này có nhiều Địa Tiên như vậy, không có gì bất ngờ thì Đường Kiếp chết chắc, nhưng trước khi chết giúp họ tìm chút phiền toái cũng tốt.
Nói lý ra hắn cũng lo những người này mượn gió bẻ măng, có chuẩn bị vẫn tốt hơn không có.
Bởi vậy hắn bổ sung một câu:
- Kỳ thật cho dù hắn hiểu trận đạo, tin tưởng lấy khả năng của hắn cũng chả bố trí được đại trận siêu cấp gì. Tiểu trận bình thường chỉ để bêu xấu ngươi.
Lời này đúng là suy nghĩ của mọi người, một gã nói:
- Chỉ là một Xuất Khiếu kỳ, cho dù cường thịnh có thể tới cỡ nào? Nếu không phải cần tra ra người sau lưng giúp hắn, cũng chẳng cần xuất động bốn Địa Tiên. Chỉ là Chân Tiên cấm chế có phiền toái một chút.
Mưu ti mệnh nói:
- Phiền toái cũng chỉ là vật chết. Nếu Chân Tiên không còn sống, chưa cần nói hắn, hiện giờ nơi đây sớm đã thành chỗ không người, uy năng hữu hạn. Chư vị cùng ta cùng nhau phá bỏ.
- Đúng thế!
Mọi người đồng thanh quát.
Ba Địa Tiên và Tử Phủ đồng thời ra tay, đánh vào cấm chế, duy có kia Lưu Phong không ra tay, chỉ lẳng lặng nhìn.
Lúc trước họ chưa xuất toàn lực, cho nên sát ý của cấm chế không mãnh liệt, thời khắc này mọi người liên hợp ra tay, sát ý cấm chế lập tức cuốn ra ngập trời.
Các hào quang bảo hộ hiện ra, chỉ có điều sát ý vô hình hoàn toàn không thấy sự tồn tại của chúng, đánh vào chúng tu. Có Địa Tiên kêu lên một tiếng trầm đục, mấy Tử Phủ kêu thảm bay ra ngoài.
Mấy người kia cũng coi như xui xẻo, sát ý cấm chế vốn là nhìn cường độ công kích, ra tay càng mạnh thì sát ý càng mạnh mẽ. Từng người ra tay có khi không làm bị thương chính mình, nhưng ba Địa Tiên đồng loạt ra tay, cấm chế phóng đại công kích, phản kích tự cũng sắc bén, kết quả là một kích trọng thương.
- Lui ra, chớ ra tay!
Mưu ti mệnh quát một tiếng, lại giơ tay vỗ vào cấm chế, một huyết sắc thủ ấn nhô lên cao hạ xuống, rõ ràng chỉ nhằm vào một phạm vi này, cả phiến thiên không u ám. Dừng ở cấm chế đánh ra sóng triều, sát ý phản xung nhưng cũng đủ làm Địa Tiên khóc ra máu nhưng lại không thấy gì lui ra sau, sương máu bốc hơi, chưởng kình đánh ra càng thêm hùng hồn.
Hai vị Địa Tiên khác cũng dùng các thủ đoạn đánh vào cấm chế không ngừng kích phát ra lượng lớn thái quang, ngay cả Lưu Phong cũng đã ra tay, vẫn là một đóa mây xanh dừng ở cấm chế, cấm chế bất diệt, sát ý lại lập tức yếu đi ba phần.
Dù là như thế, cấm chế cũng không hổ do Chân Tiên bố trí, tạm thời chưa thể phá được. Mưu ti mệnh mắt thấy cấm chế khó phá, quay đầu lại quát:
- Còn chưa lên giúp đỡ, đứng ngây đó làm gì?
Hỏa Thiên Tôn từ khi thành Tiên Đài tới nay, tốt xấu cũng coi như là Đại Năng, mấy ngàn năm chưa từng chịu cảnh bị người hô tới quát lui như thế này.
Thời khắc này Mưu ti mệnh gọi hắn như gọi chó, trong lòng tức giận, rồi lại biết không đắc tội nổi, chỉ có thể tiến lên ra tay.
Năm đại Địa Tiên đồng loạt ra tay, cấm chế Chân Tiên tuy hùng mạnh nhưng vẫn là cây không rễ, nước không nguồn, năm người liên hợp ra tay cuối cùng dần trở nên ảm đạm.
Cùng lúc đó, trong ngũ nguyên động phủ.
Đường Kiếp đứng ở một chỗ trong đại điện.
Trong điện đốt bảy bảy bốn mươi chín chén đèn, ở giữa có một khối Linh Lung ngọc bích buông xuống.
Ngọc bích phản chiếu hình ảnh đám Mưu Ti Mệnh, Lưu Phong.
Đường Kiếp nhìn ngọc bích, nhìn người trước động phủ, xem cách xuất thủ của bọn họ, yên lặng ghi nhớ cách thức ra tay.
- Bốn Địa Tiên, hơi phiền toái, nhưng cũng không ngoài dự đoán.
Hắn hạ giọng nói, về phần mấy Tử Phủ khác thì không thèm nhìn.
Ánh mắt nhìn Hỏa Thiên Tôn, Đường Kiếp tươi cười:
- Huống chi còn có thêm niềm vui bất ngờ.