Tiếp theo chỉ thấy pho tượng ầm ầm bùng nổ, như ngọc trụ Kim Sơn nghiêng sụp.
- Phu quân!
Hứa Diệu Nhiên thốt lên thành tiếng.
Đường Kiếp thở dài:
- Thiên địa không dung, đây chính là thiên địa không dung sao?
Binh Chủ đối thiên vũ nhận, thừa thiên nộ, giống như một thân, một con đường riêng, đều không cho phép mất mặt.
Đường Kiếp lúc trước tập Binh Tự Quyết còn chưa biết, giờ lĩnh ngộ đầy đủ binh đạo đã cảm nhận được ý bị thiên địa bài xích. Cuối cùng hắn ngộ đạo vận mệnh, tuy rằng hắn chặt đứt vận mệnh đã rất khó dùng vận mệnh lực che chở bản thân, nhưng ít ra hắn còn thấy được, ít nhất còn có kia vô tận hương hỏa mang đến số mệnh có thể cung cấp cho hắn sử dụng, cho nên tạm thời không có phiền toái. Tuy nhiên nếu cứ như thế mãi, chỉ sợ nhất định sẽ suy sụp không ngừng.
Lúc này pho tượng kia đã hoàn toàn sụp đổ, bụi mù phấp phới, ngầm có thanh quang bay về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp đưa tay bắt lấy, là một hộp gấm, mở hộp thì thấy một viên thuốc bên trong.
Viên thuốc này bất thường ở chỗ toàn thân bạc trắng, ở trong có một lỗ nhỏ, như lốc xoáy không ngừng xoay tròn, thoát ra một tia bạch khí, tuần hoàn chuyển động không ngớt, quả nhiên là quỷ dị khó nói. Đường Kiếp nhìn thoáng qua cũng cảm giác có hoa mắt.
Hoá ra đây mới là món quà cuối cùng của Binh Chủ sao?
Đường Kiếp cầm lấy viên thuốc đó.
- Phu quân!
Hứa Diệu Nhiên đột nhiên kêu lên, sắc mặt tái nhợt.
Đường Kiếp nhìn nàng một cái, đã hiểu ý.
Nàng cuối cùng vẫn không yên lòng.
Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp nói:
- Không có Binh Chủ, cũng không có Đường Kiếp hôm nay. Bất kể thế nào, ta không tin người như hắn sẽ hại ta.
Hắn đã lấy được viên thuốc, đang muốn ăn lại cảm thấy thân thể mơ hồ có chút mâu thuẫn. Thoáng chút đăm chiêu thì hiểu ra nguyên lý, tách thân thể thành bản tôn và phân thân.
Quả nhiên bản tôn lập tức toát ra khát vọng đối với thuốc này, ngược lại phân thân không có cảm giác gì. Mà lực thiên địa bài xích lại chỉ nhằm vào bản tôn, với phân thân thì không ảnh hưởng.
Sáng tỏ việc này, Đường Kiếp cũng không để ý, đưa thuốc vào miệng bản tôn.
Chỉ thấy hắn nuốt đan dược vào bụng, tất cả mọi người nhìn hắn, muốn nhìn xem là kết quả gì, Hứa Diệu Nhiên còn khẩn trương tới tim muốn nhảy ra ngoài.
Nhưng mà Đường Kiếp chỉ chậc chậc, kỳ quái nói câu:
- Không có phản ứng gì.
Không phản ứng gì?
Vất vả đi đến hiện tại, thật vất vả khai thông cửa ải cuối cùng, nhịn đau quyết định dùng thuốc này, kết quả là không một chút phản ứng?
Mọi người quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.
Nhưng mà sự thật chính là như thế, bất kể Đường Kiếp cảm thụ như thế nào cũng không cảm giác được biến hóa. Đan dược vào thân thể của hắn như trâu tắm bùn, không một tia gợn sóng. Đối với kết quả này hắn cũng có chút không thể giải thích, chỉ có thể phẫn nộ nói:
- Có khi nào là quá hạn, quá hạn không.
Quá thời hạn...
Đám người Hứa Diệu Nhiên nghe mà không nói gì.
Vẫn là Chu Tước nói:
- Binh Chủ lưu lại viên thuốc này đương nhiên sẽ không vô dụng. Hơn phân nửa không phải thứ có tác dụng ngay mà cần có thời gian mới có thể phát huy tác dụng.
Đường Kiếp vỗ tay cười nói:
- Nếu như thế, vậy trước tiên mặc kệ nó. Dù sao lần này tới cũng không trông cậy vào nó. Ngoại trừ muốn đánh thông cửa ải cuối cùng để thả ngươi tự do ra ngoài, chính là dùng thảo dược trong sơn cốc tẩy luyện một phen.
Đúng vậy, đây mới là mục đích chính của Đường Kiếp. Mượn lực tẩy luyện, làm cho tiên linh thân thể đại thành, như thế mới có thể đánh với Địa Tiên.
Cùng ngày Đường Kiếp đem tất cả linh dược trong thung lũng hái xuống, bao gồm cả Cự Thần Huyết Quả cuối cùng kia.
Đem vô số linh dược nấu thành nồi súp hảo hạng, Đường Kiếp nhảy vào trong.
Ngay lúc xuống tắm, Đường Kiếp đột nhiên cảm thấy trong thân thể xuất hiện một cảm giác kỳ dị. Trong khoảnh khắc đó hắn cảm giác mình là trung tâm thiên địa, có vô số lực lượng đang mạnh mẽ lao tới mình.
Lực lượng dũng mãnh khổng lồ, dù là thân hình dũng mãnh cũng có cảm giác không thể thừa nhận, cứ như sắp phát nổ. Đúng lúc này, trong cơ thể Đường Kiếp đột nhiên xuất hiện một cỗ lốc xoáy, như lốc xoáy của ao dược, nhanh chóng chuyển động, tất cả lực lượng đều như thủy triều tiến vào trong lốc xoáy này.
Đường Kiếp lập tức cảm thấy toàn thân tràn đầy.
Cùng lúc đó trong mắt Hứa Diệu Nhiên và Chu Tước là một cảnh tượng khác.
Các nàng nhìn đến vô số cuộn nước xoáy lao vào trong cơ thể của Đường Kiếp, xuyên thấu qua lỗ chân lông tiến vào trong cơ thể của Đường Kiếp, bốc lên lượng hơi nước lớn, ao nước thuốc cứ như vậy dần dần bốc hơi, biến mất không thấy.
Như thế vẫn ngại chưa đủ, Đường Kiếp vẫn điên cuồng hút cả bên ngoài. Vì thế trong thiên địa từng tảng lớn linh triều lấy Đường Kiếp làm trung tâm, tạo thành lốc xoáy lớn.
Lốc xoáy không ngừng khuếch tán, càng mở rộng càng lớn, dần dần tràn ngập toàn bộ Binh Chủ Bí Cảnh, dường như muốn hút khô linh khí nơi này. Theo gió này triều phấp phới, trong Bí Cảnh trời đất u ám làm mọi người há hốc miệng, không thể không tìm kiếm nơi né tránh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, gió lốc đình chỉ, linh khí nồng đậm như tiên cảnh đã không còn cảm giác được linh khí tồn tại.
Lúc này Đường Kiếp cũng mở mắt.
Hắn thở dài một tiếng:
- Ta biết rằng đó là thuốc gì. Hoá ra đây mới là tiên linh thân thể thực sự.
Theo lời hắn nói, một cỗ sương mù màu trắng nhập vào cơ thể bao phủ bản tôn Đường Kiếp.
- Tiên khí!
Hứa Diệu Nhiên đã bật thốt.
Đường Kiếp rốt cuộc đã được vấn đề từng là điều phức tạp rất lâu.
Đó chính là hắn vẫn cảm thấy, từ khi tiến vào tiên linh thân thể thì thực lực của Thể Tu dường như kém hơn pháp tu.
Ngoại trừ Chiến Hoàng Thập Lục, thứ Thể Tu có thể phát huy tác dụng hữu hạn.
Mãi đến giờ hắn mới hiểu được, bắt đầu từ lúc bước vào tiên linh thân thể cho tới bây giờ vẫn chưa đầy đủ. Tiên linh thân thể chân chính là nắm giữ vận dụng tiên khí, đó mới gọi là tiên linh.
Có thể ở giai đoạn Tử Phủ nắm giữ tiên khí, đây là thành tựu cỡ nào, Binh Chủ quả nhiên không hổ là kẻ nghịch thiên, chỉ riêng việc này đã khiến người khác rung động, chớ nói tới Ly Kinh binh đạo thần kỳ sâu sắc.
Có lẽ cũng vì quá mức nghịch thiên, phương pháp này trời đất không dung, nên sau khi bổ hoàn, Đường Kiếp cũng cảm nhận được áp lực lớn lao từ thiên địa.
Ngay sau đó trên bầu trời mây đen nổi lên, lôi quang lóe ra ẩn hiện.
Đường Kiếp biết không tốt nói:
- Mau tránh ra, đây là Thiên kiếp!
Ly kinh phản đạo, thiên địa không dung!
Đường Kiếp rốt cuộc hiểu sao Binh Chủ không sớm truyền đầy đủ pháp môn, chính là vì trời đất không dung.
Thời khắc này mọi người đã tránh lui, chỉ còn lại bản tôn đứng tại chỗ nhìn lên không trung, trong ánh mắt hừng hực chiến ý.
Cho dù thiên địa không dung thì sao?
Đời tu giả vốn là nghịch thiên bước đi, thiên nộ càng chứng minh con đường này đã đi đúng rồi!
Lúc này trên bầu trời có một tia sét màu tím mang theo xu thế hủy diệt đánh xuống, chỉ một kích đã xé rách không trung, lộ điện quang màu tím, điện mang sắc bén điên cuồng đánh vào chân núi làm núi sụp, đánh vào mặt đất làm đất mở rộng, khiến người ta có cảm giác hoàn toàn không thể ngăn cản.
Mặc dù là Hứa Diệu Nhiên cũng chưa thấy sấm sét khủng bố như thế, thấy tình hình này thì khẩn trương tim đập loạn, bản tôn Đường Kiếp nhảy lên, nhắm ngay lôi điện vung một quyền.
Oanh! ! !
Trong thiên địa lập tức bùng nổ sóng triều.
Sóng khí phấp phới, mà ngay cả phân thân đã tránh lui đến nơi xa, Hứa Diệu Nhiên và đám người Chu Tước đều bị liên lụy, nháy mắt lại bị đẩy dời đi vô số bước.
Lại nhìn chỗ Thiên kiếp hạ xuống, núi sụp, đất lở, một mảnh đống hoang tàn. Duy có một người khổng lồ sừng sững trong thiên địa đúng là Đường Kiếp. Một cánh tay đã tràn đầy máu tươi, rồi lại có tiên khí lượn lờ nhanh chóng phục hồi như cũ.
Nhưng hiển nhiên không có ý định cho Đường Kiếp cơ hội hồi phục, đạo sấm sét thứ hai ầm ầm nổi lên.
Đường Kiếp bản tôn liền vẫn cứ điên cuồng, hoang dã dùng quyền.
Lôi càng trút càng hung, bản tôn cũng càng đánh càng có tinh thần, toàn bộ Bí Cảnh bị cuồng bạo run rẩy, màn trời phía xa tức thì thái quang sặc sỡ, lung lay chân động như sắp đổ.