Nhưng thời khắc này Đường Kiếp nhìn vân Binh chi lại như có lĩnh ngộ trước giờ chưa từng có, chỉ cảm thấy ánh mắt mê man, ý tứ sung mãn huyền diệu khó giải. Cuối cùng cầm cự lâu hơn Hứa Diệu Nhiên nhưng vẫn chưa thể chạm đến, cũng không thể lý giải.

Nhưng vào lúc đắm chìm trong binh đạo, Đường Kiếp mới cảm giác được mình lý giải đạo trước nay nông cạn thế nào.

Cũng chỉ lúc này hắn mới ý thức ở chiều rộng mình có thể khoe khoang một chút, nhưng nói chiều sâu lên, ở trước mặt Binh Chủ chỉ là đứa bé mới vào cửa!

Mà khi binh đạo hoa văn lọt vào mắt, rất nhiều việc phức tạp chưa từng được lý giải trước đây đã có thể giải quyết dễ dàng.

Đinh!

Một tiếng vang thanh thúy, Đế Nhận tự động bay ra.

Kim sắc chiến nhận ở pho tượng kia khí thế vô biên tự động biến hóa, nhưng lại ảo ra vô số binh khí bảo nhận. Nhìn kỹ liền sẽ phát hiện kia rõ ràng là những binh khí mấy năm nay Đường Kiếp chấn ỡ. Chúng từ khi chân chính biến mất vẫn dấu kín, ngủ đông, chờ đợi, mãi cho tới hôm nay.

Theo kia vô số thần binh biến hóa, trên bầu trời cũng nhấc lên sóng gió, đó là vì Đế Nhận biến hóa mà lay động, mỗi một lần thay đổi đều ứng với uy năng của một thần binh. Vì thế trong thiên địa gió mưa sấm sét lôi điện băng hỏa biến hóa vô cùng, huyền ảo khôn cùng.

- Tiến hóa vạn binh!
Hứa Diệu Nhiên và Y Y cùng thốt lên.

Đây đúng là điều Đường Kiếp theo đuổi cho tới nay, chỉ có điều tiến triển hữu hạn, lại không nghĩ rằng nó đang dễ dàng thi triển ra trước mắt.

Đường Kiếp hết sức chăm chú đạo vân, nhưng hắn không dùng mắt nhìn mà là dùng tâm đi nhận thức, đi lý giải.

Hai mắt nhắm nghiền, trên người phát ra đặc hơn đạo ý không giảm mà còn tăng.

Vì thế Hứa Diệu Nhiên cảm giác trên người Đường Kiếp bùng lên khí thế mãnh liệt.

Khí thế kia tựa như một thần binh ra khỏi vỏ, linh hoạt, sắc bén, Hứa Diệu Nhiên cảm giác không ổn, kéo Y Y cấp tốc lui về phía sau, bên kia Chu Tước cũng bọc Tiên Đào thối lui, hai người thân hình như điện, Hứa Diệu Nhiên dùng cả vô giới vẫn chưa thoát được khí tức sắc bén này.

Một trận gió thổi qua, trên mặt nàng xước thành tơ máu. Tuy rằng ngay sau đó nàng khôi phục ngay lại, thì trên mặt cũng tràn đầy khiếp sợ.

Đây là do ý thức của Đường Kiếp vô ý lướt qua đã làm nàng không thể phòng bị, nếu là chính thức thì còn chịu nổi sao?

Khí thế của Đường Kiếp vẫn đang cuồng loạn, hắn tuy nhắm mắt nhưng lại có thể cảm nhận đạo ý trên Kim Thân Đạo Niệm.

Chưa bao giờ Đường Kiếp có cảm giác này, nhưng ở đây hắn đã hiểu được, đây đúng là binh đạo, đây là binh đạo, đây mới là binh đạo!

Không thể dùng lời nói mà hình dung được, nhưng Đường Kiếp đã chân chính cảm nhận được trình độ sâu sắc của binh đạo Binh Chủ, tuyệt đối là cấp chưởng đạo, thậm chí đi được xa hơn cũng chưa biết chừng.

Mà Đường Kiếp sở dĩ không thể chân chính phát huy tác dụng của Đế Nhận, kỳ thật không phải lỗi của hắn, mà là vì Binh Chủ binh tướng đạo lấy hình thức thuật pháp hình thức truyền xuống.

Binh Tự Quyết vốn là Binh Chủ đạo pháp, uy năng vô biên, cái thế vô song, được xưng toái tận thiên hạ nhận, đúc thành Hoàng đế Binh, làm vương của vũ khí, tên một chữ chính là một Binh tự, lấy Binh đạo pháp dấu Binh đại đạo, có thể thấy được khí phách của người này.

Nhưng lấy hình thức thuật truyền lại, thuật chung quy không phải đạo, bởi vậy chỉ có thể làm vỡ thần binh, nhưng muốn Hoàng đế chi nhận chân chính phát huy ra uy lực vô địch lại khá gian nan, dù cho Đường Kiếp nghĩ hết hết cách cũng không tiến bộ mấy, tất cả đều từ nguyên nhân này mà ra.

Nhưng khi thấy Binh Chủ đại đạo, trong lòng Đường Kiếp bừng sáng, những hoang mang trước đây toàn bộ tháo bỏ, Đế Nhận bị nhốt khóa mấy trăm năm đã nhe ra răng nanh.

Đường Kiếp tâm niệm chuyển động, trên không trung Đế Nhận chuyển động không ngớt chợt giơ lên cao, hướng núi cao phía trước bổ tới, còn chưa tới núi, kiếm khí đã làm cho núi rạn nứt. Kiếm khí khai sơn. Trước khi nếu chỉ dựa vào bản thể và Đế Nhận thì không thể làm được.

Ngay sau đó đế nhận biến hóa, hóa làm ngàn vạn kiếm quang điên cuồng hạ xuống, nháy mắt trảm sạch cây cối ở hai nửa núi mà không làm thân núi tổn thương mảy may. Đây là thần thông của thần kiếm từng bị Đế Nhận chấn vỡ, nhưng so với trước càng thêm mạnh mẽ, càng thêm thu phóng tự nhiên.

Cuối cùng Đế Nhận thả ra vô tận thanh quang, chỉ thấy cây cối vừa mới bị chém sạch bắt đầu mọc dài ra.

Đây cũng là thần thông của một kiện thần trân bị đế nhận chấn vỡ, không phải sát thương mà là tái sinh. Đường Kiếp chưa bao giờ dùng Đế Nhận diễn hóa thần thông nào ngoài tính công kích, bởi vậy hắn nghĩ đó là hạn chế của Đế Nhận, mãi cho tới hôm nay hắn mới biết không phải thế.

- Đây mới là Binh Tự Quyết!

Đường Kiếp rốt cục mở mắt nhìn kim nhận trên không trung.

Không, xác thực mà nói, phải là Binh tự đạo!

Đến từ Binh Chủ vô thượng đạo pháp, thời khắc này đã truyền đầy đủ cho Đường Kiếp, cũng phá vỡ hạn chết tu hành một loại đạo pháp trong một đại đạo, trong lúc vô ý lại sáng tạo ra một kỳ tích.

Cùng lúc đó, trong đầu Đường Kiếp xuất hiện một bức tranh.

Đó là hình ảnh hắn từng thấy trong Binh giám, vô tận hư không, một người khổng lồ cao tới vạn trượng đang cùng vô số tiên nhân đối chiến, nương theo tiếng quát hô "Binh!", vạn binh vỡ vụn, tiếp theo là Binh Chủ huy động rìu lớn chém đỉnh Thiên cung.

Sau đó Đường Kiếp nhìn lại, hình ảnh đến đó vẫn chưa biến mất.

Theo kia một búa chém rụng, điện ngọc thần cung ầm ầm phá nát, vô số mảnh vỡ bắn phá khắp nơi. Chúng tiên kinh hãi, cùng nhau kêu la.

Đúng lúc này, phía chân trời chợt truyền đến tiếng gầm rú như trống chiều chuông sớm, chấn động hư không.

Tiếp theo là một thứ quen thuộc từ xa hiện lên, mang theo uy nghiêm khôn cùng, thổi quét bát hoang.

- Thiên đạo pháp luân!
Đường Kiếp không kìm được kêu thành tiếng.

Thứ đột nhiên xuất hiện đúng là thiên đạo pháp luân.

Thiên đạo pháp luân vừa hiện, các tiên đều cúng bái, chỉ có Binh Chủ cười ha ha.

Ngay sau đó, hắn điên cuồng, hoang dã quơ rìu lớn chém tới!

- A!
Đường Kiếp quát to một tiếng, rồi từ trong mộng cảnh tỉnh lại.

Lại nhìn mình vẫn còn nhìn lên bầu trời, đang chiêm ngưỡng tượng Binh Chủ thì mới nhẹ nhàng thở ra.

Hứa Diệu Nhiên thấy hắn kêu đầy sợ hãi, hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng chỉ lắc đầu nói:
- Không sao.

Trấn định tâm tư, Đường Kiếp một lần nữa quan sát tượng Binh Chủ, trong lòng đầy khâm phục. Bất kể thế nào, dám vung búa lên trời vạn năm có một. Binh Chủ có thể quyết đoán như vậy, chỉ dựa vào điểm này đã đủ làm Đường Kiếp ngưỡng mộ.

Khi Đường Kiếp phục hồi lại tinh thần, hàng nghìn hàng vạn Đạo Niệm cũng dần dần dừng lại. Trên bầu trời Đế Nhận đình chỉ biến ảo, tự động quay về tay Đường Kiếp, tất cả trở lại bình tĩnh.

Lúc này nhìn pho tượng không khác gì pho tượng bình thường, không còn khí thế lúc trước, đạo vân cũng không còn sót lại chút gì, đúng là mất tung mất tích.

Hứa Diệu Nhiên và Chu Tước nhìn nhau ngạc nhiên, không rõ đã có việc gì, ngược lại Đường Kiếp rung động, trong tăm tối như có phần hiểu ra.