- Nơi nào?
- Binh Chủ Bí Cảnh.
Đường Kiếp trả lời.
Bên trong thung lũng u tĩnh, một màu xanh bao phủ, xanh đỏ xen kẽ, mặt đất đầy linh hoa, linh thảo, linh quả lay động hương thơm.
Nơi này nở đầy hoa tươi ngàn năm, mặc dù ngắt đi lượng lớn, linh vật dần dần thưa thớt, nhưng qua mấy trăm năm đám linh thực mới cũng đã lớn lên.
Tuy rằng mùa màng chưa phải quá dài, phần lớn là mấy trăm năm nhưng cũng giúp cảnh sắc trong cốc sung mãn trở lại.
Tiên Đào thích thung lũng này, nàng không có việc gì lại chạy tới chăm hoa, chơi với hỏa điểu. Dù Đường Kiếp đã mang đi một tia tinh hồn của Chu Tước, nhưng Hồng hoang đại lục quá xa, ý niệm của Chu Tước cũng khó có thể truyền đạt, cho nên vẫn cùng Tiên Đào làm bạn, thời gian dài một người một chim đã trở thành bạn tốt.
Hôm nay nàng như thường lệ lui tới cốc, nắm một bó hoa cỏ lắc lắc.
Mỗi một bông hoa hay một cái cây đều chịu trận pháp ảnh hưởng, chỉ cần hơi động, Chu Tước sẽ có cảm ứng, cũng tự động bay ra hộ hoa.
Tiên Đào cũng không ngắt, nhưng có thể thông qua chạm nhẹ gọi Chu Tước đến, vì thế trên bầu trời chỉ thấy chim lửa hừng hực bay vào không trung, hóa làm một Hồng Y tiểu cô nương hạ xuống vui vẻ nói:
- Tiên Đào cô nương rốt cục tới rồi, làm ta chờ lâu muốn chết.
Tiên Đào che miệng cười nói:
- Gì mà chờ muốn chết, từ lần trước đến giờ mới có ba ngày.
Chu Tước liền nói:
- Một người quá nhàm chán, liền đợi đến ngươi đến giải buồn. Đường Kiếp chết tiệt vẫn chưa về, cửa ải cuối cùng chưa mở, bản cô nương chưa thể tự do.
Từ hơn một năm trước, Tiên Đào nói cho Chu Tước Đường Kiếp đã trở thành xuất khiếu đỉnh cao, mỗi lần Tiên Đào tới đều nghe Chu Tước oán thán sao Đường Kiếp vẫn chưa giải cứu nàng, thời gian đã lâu, Tiên Đào cũng thành thói quen.
Giờ nghe vậy, Tiên Đào che miệng cười nói:
- Cô gia làm việc tự có chừng mực, lúc nên đến tự nhiên sẽ đến, ngươi chớ sốt ruột.
Chu Tước bĩu môi:
- Ta thấy hắn ở bên ngoài khiến vui vẻ, sớm đã quên bà đây.
Vừa nói xong, Chu Tước đột nhiên chấn động toàn thân, giống như cảm nhận được gì.
Tiếp theo một âm thanh vang lên:
- Cho dù ta quên ngươi thì cũng không thể nào quên được di lưu cuối cùng của Binh Chủ.
Chu Tước nháy mắt hóa thành một con hỏa điểu bay lên, thét lớn:
- Đường Kiếp!
Chỉ thấy xa xa bay tới ba người, đúng là Đường Kiếp, Hứa Diệu Nhiên và Y Y.
Hắn vừa mới thông qua Truyền tống trận đi vào Bí Cảnh, thông qua tinh hồn nghe thấy Chu Tước nói chuyện liền nói vào một câu.
- Tiểu thư!
Nhìn Hứa Diệu Nhiên, Tiên Đào cũng kích động. Tuy rằng Hứa Diệu Nhiên đã gả đi làm vợ người, nhưng ở trong lòng Tiên Đào, Hứa Diệu Nhiên vẫn là tiểu thư còn chưa lấy chồng trước đây.
- Đường Kiếp, ngươi còn biết đường trở về sao!
Chim lửa biến ảo hình người, giọng điệu u oán như oán phụ bị ruồng rẫy, đã trưởng thành hơn trước rất nhiều.
Đường Kiếp cười bay tới:
- Về muộn có một năm, ta thấy ngươi sắp từ chim chóc biến thành khỉ rồi. Mười ngàn năm cũng chờ được, sao lại không chờ nổi mấy trăm ngày?
Chu Tước đỏ mặt:
- Không giống, khi đó bản cô nương còn mông muội, lăn lộn không biết thì giờ, vạn năm chỉ như một ngày, giờ khôi phục bình thường, đương nhiên sống một ngày bằng một năm.
Đường Kiếp khen ngợi:
- Nghe ngươi nói đích thật là tiến bộ nhiều hơn trước, vẫn là Tiên Đào dạy dỗ tốt.
Hứa Diệu Nhiên đã bay xuống, hai chủ tớ ôm nhau nói chuyện.
Đường Kiếp cũng không chậm trễ, biết Chu Tước bức thiết muốn tự do, liền nói:
- Hôm nay ta về để mở ra cửa ải cuối cùng, không biết nó nằm ở đâu?
Chu Tước trả lời:
- Đơn giản, cửa ải cuối cùng này chính là bản cô nương, chỉ cần đánh bại ta, ngươi có thể mở ra cửa ải cuối cùng, đồng thời ta cũng có thể tự do.
- Đánh bại ngươi?
Đường Kiếp ngây cả người, sau đó cười khổ lắc đầu:
- Ngươi nên sớm nói cho ta biết, sớm biết vậy, một trăm năm trước ta còn chưa đi Hồng hoang thì có thể mở ra nơi này.
Chu Tước bị nhảy lên:
- Đừng khinh thường chim! Đừng tưởng rằng ngươi ở Hóa Thần Kỳ đánh bại Linh Lung Tiên Tôn là không có địch thủ. Chu Tước ta dầu gì cũng là thánh thú, trời sinh nhập đạo, lại có này hỗn độn hỏa sơn tăng cường, Âm Dương Ngũ Hành đạo pháp hiển thánh, không phải là Linh Lung Tiên Tôn có thể sánh bằng đấy. Toàn lực tác chiến ngươi cũng không phải đối thủ của ta, cho dù là hiện tại ngươi cũng không chắc dễ dàng thắng được ta.
Đường Kiếp giũ ống tay áo:
- Nếu thế tại hạ trở về đi luyện tám trăm năm nữa rồi tới.
Nói xong xoay người như muốn đi.
Chu Tước khẩn trương:
- Này, này, ngươi đi đâu thế?
Thấy nàng túng quẫn, mọi người cùng cười ha hả.
Chu Tước giờ mới nhận ra mình bị Đường Kiếp đùa bỡn, chỉ có thể hung hăng trừng hắn.
Đường Kiếp cũng biết không nên đùa nữa, cười nói:
- Nếu như thế, vậy còn chờ gì, đến đây đi.
Rồi vung một quyền đánh Chu Tước.
Sau nửa canh giờ, ngọn lửa trên bầu trời tiêu tan, thuật pháp quang hoa biến mất, thiên địa khôi phục sự bình tĩnh.
Đường Kiếp thu hồi nắm tay, cũng không thể không thán phục một câu, không hổ là một trong Tứ Thánh Thú, chiến lực mạnh vượt quá tưởng tượng. Nam Minh Ly hỏa thần viêm đối thần hồn, hai đại đạo pháp, âm dương chuyển hóa hư thật chi hỏa, phối hợp Nam Minh Ly hỏa thần, hư thật khó lường, khó có thể ngăn cản, mà ngũ hành mượn độn pháp có thể lẩn tránh đại bộ phận công kích, tự do xuất nhập ở bất kỳ địa phương nào, lại phối hợp với uy năng của hỗn độn hỏa sơn, lại khó có thể ngăn cản, luận thực lực vượt xa Linh Lung Tiên Tôn.
Khó trách lúc trước nàng nói Đường Kiếp tuyệt không phải đối thủ, lời này kỳ thật đúng vậy. Vì thắng nàng, Đường Kiếp thậm chí còn dùng động sát vực và kết hợp đạo pháp tổ hợp.
Đương nhiên, nàng cuối cùng vẫn thua, bị Đường Kiếp dùng Tam Chiến Hoàng Quyền đánh cho thành đầu heo.
Mặc dù như thế, mỹ nữ đầu heo vẫn phát ra âm thanh hưng phấn nhất từ lúc chào đời tới nay:
- Ta thua! Ta rốt cục thua rồi, ta tự do rồi!
Theo tiếng hô này, toàn bộ Binh Chủ Bí Cảnh bộc phát năng lượng kinh người.
Sau đó mọi người thấy núi lớn phía xa chấn động, không ngờ tự động vỡ ra tách thành hai mảnh.
Một pho tượng Kim Thân từ dưới nền đất chậm rãi dâng lên.
Đó là một pho tượng cao chừng trăm trượng, khắc hình một nam tử quơ rìu chiến nhìn trời rống giận. Nam tử kia có gương mặt góc cạnh rõ ràng, vẻ mặt cương nghị, đúng là Binh Chủ Đường Kiếp từng gặp trong Binh giám.
Mặc dù chỉ là một pho tượng, nhưng thời khắc này Đường Kiếp lại cảm thấy một cỗ khí thế không lồ nghênh đón, làm người ta kích động muốn cúng bái.
Khí thế kia không phải tự dưng mà đến, ở trên pho tượng khắc đầy hoa văn, mỗi hoa văn đều mang theo huyền ảo thiên địa, đúng là hoa văn đại đạo.
Hứa Diệu Nhiên từ xa nhìn lại thấy choáng váng, biết đại đạo khó lường, lấy năng lực của mình còn chưa thể nhìn trộm, chỉ đành nhắm mắt không xem. So sánh ra, Đường Kiếp lại có vẻ thoải mái hơn nhiều. Nhìn đạo vân, Đường Kiếp cảm giác được, đây đúng là đạo vân binh đạo.
Binh thuộc tiểu đạo, vị trí ở Kim Hành. Theo lý thuyết Đường Kiếp nhập đạo ngũ hành, cũng bao dung Binh đạo, bởi vậy gặp binh đạo cũng như xem vân tay trong lòng bàn tay.