Đường Kiếp biết rằng đây là biểu hiện trong lúc Nguyên Anh hóa thần, đây không phải là ảo giác mà là linh hồn hòa cùng thiên địa, dùng thực lực bản thân cảm nhận thiên địa. Đến ngày nào cảm giác của hắn phong phú đến cực hạn thì cũng có nghĩa hắn đã chấm dứt bước đi này.

Đến lúc đó nghĩ biện pháp tấn công tầng cao hơn, đạt thành ý nghĩa siêu thoát chân chính, thành tựu Nguyên Thần.

Tuy nhiên giai đoạn tích lũy này, Đường Kiếp tính không đủ hai trăm năm sợ cũng khó thành, khó trách việc thành tiên gian nan, phải biết rằng đây mới chỉ là bước đầu tấn công Tiên Đài, cũng là bước đơn giản nhất.

Ở bước đơn giản này, bởi vì khu vực của hắn rộng gấp ba nên thời gian cũng phải gấp ba. Hơn nữa những cái khác có thể thông qua chuẩn bị độ khó thấp, việc tích lũy theo thời gian lại khó mà gian lận được.

Sáu trăm năm, Đường Kiếp không đợi được lâu như vậy.

Chiếu theo tốc độ này, chờ mình Nguyên Anh hóa thần thành công, Hồng Mông đại kiếp nạn đã qua.

- Nhất định phải tăng thêm tốc độ.

Hôm đó chấm dứt tu luyện, Đường Kiếp thì thào tự nói.

Hứa Diệu Nhiên nói:
- Tướng công cần gì vội vã như thế, thành tựu Tiên Đài vốn không phải việc sớm tối, vì thành tiên tu giả tiêu hao hơn một ngàn năm cũng là việc thường. Chàng lại đi theo con đường bội hóa thì khó khăn hơn cũng là tất nhiên. Bây giờ chàng còn trẻ, tu luyện đến giờ mới hơn bốn trăm năm, vẫn có thời gian...

Đường Kiếp lắc đầu:
- Ta không có nhiều thời gian như vậy, lúc trước Hỏa thiên quân truy sát ta, vì làm sống lại bản tôn, ta đã tiêu hao quá nhiều thọ nguyên, hiện tại còn dư không tới sáu trăm năm.

Hứa Diệu Nhiên ngây cả người:
- Điều này sao có thể? Lúc trước đại xà...

- Con rắn đó đúng là đã giúp ta khôi phục rất nhiều, nhưng bởi vì tình thế ác liệt, ta đã đem phần lớn lực lượng chuyển thành tu vi. Hơn nữa thọ nguyên là thọ nguyên, sinh mệnh là sinh mệnh, không thể nhập làm một. Có nhiều thứ tiêu hao dễ dàng, khôi phục lại khó. Những năm gần đây ta trải qua vô số chuyện, cũng từng chịu rất nhiều lần tổn thương, cạn kiệt sinh mạng không phải một hai lần, làm sao có thể không trả giá chút nào.

Hứa Diệu Nhiên ngạc nhiên.

Hoá ra tới hôm nay, Đường Kiếp đã trả giá lớn thế sao? Đáng thương là tới giờ mình vẫn không biết, một chút cũng không thể giúp. Mỗi khi chiến đấu gian nan đều trốn sang một bên, để Đường Kiếp đương đầu, thậm chí ngay cả việc hắn tiêu hao thọ nguyên quá mức cũng không biết.

Nghĩ đến đây, ánh mắt ngập đầy nước.

Đường Kiếp thấy nàng như thế liền ôm lấy nàng cười nói:
- Đã sống mấy trăm tuổi còn động một chút lại chảy nước mắt, không thấy mất mặt à. Lại nói không phải ta vẫn tốt sao? Sáu trăm năm không lâu nhưng cũng không ngắn, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ vẫn có hy vọng thành tựu Tiên Đài. Chỉ cần thành tựu tiên nhân, thọ nguyên sẽ không còn là vấn đề nữa.

Thành tựu Địa Tiên, thoát khỏi phàm tục, nếu không ở trong ngũ hành luân hồi, sinh mạng được nâng cao, người chết có thể tái sinh thì trường sinh càng không coi vào đâu.

Vậy nên Tiên Đài tuy rằng khó thành, số lượng lại không ít —— bởi vì nhiều năm tích lũy đến giờ thật sự nhiều lắm.

- Sáu trăm năm thành Địa Tiên, nói nhẹ nhàng như chàng có bí tịch độc quyền thành tiên ấy.
Hứa Diệu Nhiên lau nước mắt nói:
- Người khác muốn thành công không được, chàng thì hay rồi, còn muốn học cấp tốc, còn muốn gấp ba!

Nói xong mấy câu cuối, âm điệu Hứa Diệu Nhiên cũng thay đổi.

Đường Kiếp phải sớm nói cho nàng biết việc này, không đánh chết nàng cũng không đồng ý để gấp ba hóa khu vực.

Kỳ thật việc này nàng nghĩ oan cho Đường Kiếp rồi.

Thọ nguyên khó lường, kỳ thật cũng không phải dễ tính toán như vậy, thọ nguyên có liên quan tới rất nhiều nhân tố, bất cứ lúc nào cũng có khả năng biến hóa, cho nên trừ phi đại nạn buông xuống, nếu không rất khó trước tiên đoán được.

Đường Kiếp lần này biết đạt được lợi ích ở vận mệnh đạo mới giúp hắn phát hiện tuổi thọ của mình hoá ra đã đã bị ảnh hưởng lớn như vậy.

Thời khắc này Hứa Diệu Nhiên cầm lấy tay Đường Kiếp nói:
- Thật sự không được, chúng ta sẽ buông tha kế hoạch lúc đầu.

Đường Kiếp cười khổ nói:
- Đã đi tới đây rồi, thiên nhân cảm ứng khu đã cố định, nếu buông tha không chỉ mất công mà còn phí phạm rất nhiều tâm lực, thời gian. Lại nói có từ bỏ thì sao? Chẳng lẽ là đủ rồi sao?

Hứa Diệu Nhiên ngạc nhiên:
- Vậy làm sao bây giờ?

Nhìn nàng hoảng hốt như Đường Kiếp không phải phải sáu trăm năm nữa mới có thể chết đi, mà là một giây sau sẽ xong đời.

Đường Kiếp vỗ tay an ủi nàng:
- Đã trưởng thành rồi sao còn kinh hoảng như thế. Kỳ thật, phương pháp rút ngắn thời gian không phải là không có, chính là độ phiêu lưu hơi lớn, hơn nữa ta cũng mới chỉ sơ giải, có rất nhiều chuyện chỉ là phỏng đoán chưa nghiệm chứng, vẫn chưa thể xác định dùng được hay không.

- Mặc kệ phương pháp gì, chỉ cần có thể cứu mạng của huynh thì dùng!
Y Y không nhịn được nói.

Đường Kiếp đơ mặt, đây đúng thật coi mình như người sắp chết rồi.

Tuy nhiên nhìn hai người chằm chằm nhìn mình, Đường Kiếp cũng chỉ có thể nói:
- Nếu vậy thì thử xem. Bỏ vào nhiều tâm huyết như vậy, cũng đã đến lúc hồi báo.

Theo lời Đường Kiếp nói, một cuộn tranh chậm rãi mở ra.

Đây là một thế giới kỳ diệu.

Trên bầu trời treo cao thái dương hình thoi, thổ nhưỡng là một vùng màu đỏ lửa.

Ban tiết thử nằm trên mặt đất vui phơi nắng, chúng nó thoạt nhìn giống như là chuột và rết kết hợp, đầu giống đầu chuột, thân thể từng đốt từng đốt, chiều dài như một con lợn sữa, móng vuốt sắc bén có thể giúp nó nhanh chóng đào mở hầm ngầm.

Dư mục điệp phách vỗ cánh bay lượn xung quanh tìm mồi. Đây là một loại bướm ăn thịt, chúng nó chọn xong con mồi thì sẽ bám vào đối phương, sau đó dùng ống hút vừa dài vừa sắc trực tiếp cắm vào cơ thể, tiêm vào ra một loại chất lỏng khiến cơ thịt hủ hóa, cuối cùng biến thành thức ăn lỏng cung cấp cho nó hút. Nhưng hiện tại chúng nó vẫn chưa động, cho dù dùng tay bắt chúng thì chúng cũng sẽ không phản công.

Một con vượn ba đầu đang nhìn một tấm mặt quỷ trên đại thụ, nó bắt được một con rận trên người, không biết có nên cho mặt quỷ ăn không, vì thế do dự một lúc. Cây mặt quỷ liền há rộng miệng, dùng lưỡi màu xanh biếc cuốn lấy nuốt vào, phát ra tiếng rên mỹ vị.

Gió không phải từ bầu trời tới, mà là từ dưới nền đất lên.

Trong lòng đất thường thường sẽ có mưa bụi, bay vào không trung như suối phun, cũng giống như mưa tơ.

Mỗi lúc này, các sinh vật trên thảo nguyên và trong rừng sẽ cùng nhau hoan hô, nghênh đón mùa mưa đến.

Mùa mưa là mùa sinh trưởng, là mùa quý trọng của sinh mạng.

Mùa mưa sẽ tồn tại một trăm ngày.

Mùa mưa kết thúc chính là hỏa quý sẽ đến.

Hỏa quý đến thì không còn mưa, ngọn núi màu đỏ lửa phía xa sẽ phun ra ngọn lửa vô tận mang tới nhiệt lượng khổng lồ. Tất cả động vật trên thảo nguyên đều phải tránh ở dưới lòng đất bắt đầu ngủ đông. Nhưng cũng có một vài sinh vật nghênh đón mùa xuân của chúng.

Lúc ngọn lửa bốc lên, hỏa ly đang ngủ say thức tỉnh. Chúng nó chạy trong mưa lửa, nhảy lên, hút lấy ngọn lửa, giống một đám hỏa tinh linh. Đương nhiên, chúng nó phải cẩn thận những sinh vật thích lửa như chúng, tỷ như liệt diệm bạo hùng (gấu), tham hỏa mãng (trăn)….