- Thiên địa số mệnh?
Quân Bạch Mi kinh hãi:
- Chẳng lẽ kẻ giết người là kẻ đã lọt vào mắt xanh của vận mệnh?
Đồng tử chậm rãi gật đầu:
- Nếu không sao có thể giết nhiều người của Tề Thiên tông như vậy, mà ngay cả ta cũng không thể truy xét đến hắn.
- Vậy...
- Đừng vội, đừng vội.
Tiểu đồng khoát tay:
- Manh mối tự nhiên sẽ đến, thoát ra vận mệnh chi đạo còn nhiều cách bắt giặc, ít nhất lão hữu kia của ta cũng có chút thủ đoạn trong phương diện này.
Quân Bạch Mi chấn động:
- Sư tôn nói vị đại nhân kia? Nhưng họ sẽ đồng ý sao?
- Hắn sẽ đồng ý, cho dù không cần Diễn thiên thần tính, không cần vận mệnh suy diễn, ta cũng biết hắn nhất định sẽ đến.
Tiểu đồng nói xong đột nhiên dừng một chút nhìn về phía phương xa:
- Còn nhanh hơn ta nghĩ, hắn đã đến đây.
Một lát sau, chỉ thấy mấy đạo nhân hướng nơi này bay tới, một người cầm đầu mắc áo lam áo cà sa, trước ngực vẽ lấy một còn gà trống, xem tu vi là một Địa Tiên, đi vào trước nhà cỏ liền quỳ gối:
- Phụng danh nghĩa thiên thần bản phái tiến đến, tiểu nhân Mưu Ti Mệnh tham kiến Bất Lão tiên ông.
Tiểu đồng hơi gật đầu nói:
- Đã mang thứ ta muốn đến?
- Bẩm tiên ông, đã mang đến.
Mưu Ti Mệnh giơ cao hai tay, trong lòng bàn tay có hình ảnh đang nở rộ, đúng là Đường Kiếp.
- Người này tên Hồng Thiên Lý, là tu giả xuất khiếu, chính hắn tham dự giết hại người của tu phái ta, tình huống khác tạm thời chưa rõ.
Ai ngờ tiểu đồng kia nhìn thấy hai mắt tỏa sáng:
- Vận mệnh lực giằng co thật mạnh, đối tượng thiên địa số mệnh ưu ái nhất... Có hắn là đủ rồi!
Nói xong đã ném ra một vật, cũng là một Âm Dương Bát Quái kính, bay lên không trung liền thu lại,bỏ hình ảnh vào trong kính, bên cạnh hiện ra ba chữ Hồng Thiên Lý.
Hình ảnh trong kính không ngừng dâng lên, phía dưới là một vùng núi sông tráng lệ dần dần hiện ra, mờ mờ ảo ảo đúng là cảnh tượng của Hồng hoang đại lục. Tiếp theo là hình ảnh của Đường Kiếp ở trên không trung chuyển động một vòng, lao mạnh tới một chỗ.
- Tìm được rồi!
Mưu Ti Mệnh ngạc nhiên vui mừng nói.
Đã thấy trong kính hiện ra một vùng biển, mờ mịt không thấy cuối.
- Sao phạm vi lớn như thế?
Mưu Ti Mệnh ngạc nhiên.
Diễn thiên kính là đạo binh vận mệnh, chưởng thiên hạ vận mệnh, chỉ cần có tư liệu cụ thể cho vào kính là có thể biết được mọi việc. Nhưng hiện tại trong kính lại hiện ra một khu vực, đúng là hiếm thấy.
Mà ngay cả Bất Lão tiên ông cũng kinh ngạc, sau đó mới nói:
- Có lẽ là liên quan tới vận mệnh lực trên người hắn, nếu ở gần có thể rõ ràng hơn một chút.
Hắn không biết Hồng Thiên Lý là tên giả, một điều kiện sai sẽ rất khó tinh chuẩn định vị. Phải biết thiên hạ thường có người trùng tên trùng họ hoặc dùng gương mặt giả, nhưng vừa cùng tên lại có gương mặt giống nhau gần như không có. Vậy nên diễn thiên kính suy tính cần có điều kiện cơ sở, vả lại càng tỉ mỉ càng tốt. Cơ sở sai nên cũng khó tinh chuẩn.
Nếu như bình thường, Bất Lão tiên ông chắc chắn sẽ phát hiện vấn đề. Nhưng gần đây Tề Thiên tông chưa từng phạm qua sai lầm cấp thấp như vậy nên không nghĩ tới. Thứ hai vừa lúc Đường Kiếp lại là người có vận mệnh giằng co. Vận mệnh đạo thần bí khó lường, năng lực lại thiên biến vạn hóa dạng gì cũng có, tồn tại này che lấp thiên cơ càng không kỳ quái, bởi vậy mới không để ý.
Ngẫm nghĩ một chút, Bất Lão tiên ông nói:
- Bạch Mi, là ngươi gây ra sai lầm lớn khiến tinh anh phái ta tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, hiện phạt ngươi lập tức đi Phệ Tâm giản chịu hình năm trăm năm.
Quân Bạch Mi run giọng trả lời:
- Vâng!
Bất Lão Tiên Ông lại nói:
- Lưu Phong, ngươi cầm Diễn thiên kính cùng bọn họ đi bắt tiểu tử Hồng Thiên Lý.
- Đệ tử tuân mệnh.
Từ hư vô hiện ra một người tuổi còn trẻ hướng tiến tiên ông thi lễ, nhận lấy Diễn thiên kính.
- Tuân mệnh!
Tinh Lan Thâm Cung cúi đầu.
Từ sau khi thổ lộ tâm sự với Hứa Diệu Nhiên, Đường Kiếp liền cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Sau khi bình ổn tâm tình, Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên Y Y tiếp tục chu du. Ở vân du tứ hải mở mang kiến thức, đồng thời cũng trong quá trình này nhận thức bản thân.
Tu luyện bản thân chính là quá trình nhận thức thế giới và nhận biết bản thân mình, cuối cùng tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất viên mãn, khi đạt tới bước này cũng có ý nghĩa đã lên đến đỉnh núi, nếu muốn đột phá nhất định phải hướng chuyển biến tầng cao hơn gọi là Hóa Linh làm tiên.
Đường Kiếp hiện tại chính là đang ở giai đoạn Thiên Nhân Hợp Nhất, trong quá trình này, hắn phải cảm giác bản thân, cảm giác thế giới, cảm thụ mọi tồn tại phát sinh, mà ngay cả cảm xúc cũng bị dẫn dắt, ảnh hưởng, sẽ sinh ra cái gọi là ngăn cách, ly biệt, khổ sở. Chỉ vì đó không chỉ là nỗi ưu thương của hắn mà là thế giới đang ưu thương.
Lúc này cảm xúc của Đường Kiếp đã liên kết với thiên địa.
Sự ưu thương nhìn như đơn giản, kỳ thật hung hiểm khó lường, một khi trầm mê trong đó sẽ thấy sự đời đau buồn, rất dễ dàng lâm vào lạc đường, từ nay về sau trầm luân cũng chưa biết chừng. Đường Kiếp may mắn vì có Hứa Diệu Nhiên làm bạn vào thời điểm mấu chốt nhất, làm biển khổ trong lòng hắn luôn có một ngọn đèn dầu chỉ dẫn, không bị mê loạn phương hướng.
Tuy nhiên dựa vào Hứa Diệu Nhiên cũng không đủ, Đường Kiếp phải tự cố gắng mới có thể thoát khỏi biển khổ này.
Chuyển biến là một tháng sau.
Hôm nay ba người đang đi vào núi, bỗng nhiên Đường Kiếp nhíu mày:
- Nơi này có oán niệm thật sâu.
Hắn hiện giờ đang ở trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, cảm giác đối với thiên địa linh mẫn nhất, nghe hắn nói như vậy, Hứa Diệu Nhiên và Y Y đồng thời lưu ý.
Vừa vặn xa xa có khói bếp bay lên, ba người liền cùng đi qua một mảnh rừng trúc thì thấy một gia đình sống sâu trong rừng. Một thôn phụ đang ở trước cửa nhóm lửa nấu cơm, nhìn thấy đám người Đường Kiếp xuất hiện cũng không sợ hãi mà còn cười chào đón:
- Mấy vị hẳn ở trong núi du ngoạn lạc đường, không bằng vào nhà ngồi uống chén trà nghỉ chân một chút.
Hứa Diệu Nhiên nhìn thôn phụ không thấy xảy ra vấn đề gì, liền nhìn sang Đường Kiếp.
Đường Kiếp khẽ cười:
- Hay cho thủ thuật che mắt, nếu không phải nơi đây oán khí ngút trời, ác khí khôn cùng, ngay cả ta cũng bị ngươi lừa gạt rồi. Tuy nhiên gặp được ta, cũng coi như ngươi xui xẻo!
Nói xong con mắt trên mi tâm mở ra.
Thiên mục xuất hiện, dưới chân Đường Kiếp hiện quầng sáng màu vàng là động sát đạo vực. Đạo vực lan tràn khắp nơi, kim quang chiếu rọi, Hứa Diệu Nhiên Y Y chỉ thấy tất cả cảnh vật biến mất. Rừng trúc xanh tươi biến mất, thay thế vào đó là núi thây biển máu. Khắp nơi đều là khô cốt, trước mắt cũng chẳng phải cô gái nông thôn xinh đẹp mà là yêu vật dữ tợn, trên người còn tản ra một loại sương mù. Trong sương mù mơ hồ có thể thấy được nhiều cảnh tượng huyền ảo, hiển nhiên cảnh lúc trước chứng kiến là do sương mù này bố trí. Khi kim quang chiếu rọi, yêu vật phát ra tiếng kêu thống khổ.
- Hóa ra là chỉ thận yêu (con trai nước), khó trách ảo thuật cường đại như thế.
Hứa Diệu Nhiên cười lạnh.