- Lúc đó có lẽ là rất tịch mịch.
Hứa Diệu Nhiên nói.

- Tịch mịch?
Đường Kiếp khẽ mỉm cười:
- Cũng không chắc.

Hắn giơ chén trà, cẩn thận nhấp một ngụm:
- Phía trước không có đường, vậy phải mở một con đường... Có thể đi đến một bước kia, họ sẽ không tịch mịch. Bọn họ vĩnh viễn có kế hoạch của mình, biết mình đang làm cái gì, đối mặt với cái gì, lại nên làm như thế nào.

Hứa Diệu Nhiên mở to mắt nhìn Đường Kiếp, như là nàng cảm nhận được gì đó trong lời nói của Đường Kiếp, rồi lại như không rõ ý của hắn.

Thấy nàng như thế, Đường Kiếp cười nói:
- Ta chỉ là thuận miệng nói thôi, ngươi cũng chớ để ý.

- Chàng không phải thuận miệng nói.
Hứa Diệu Nhiên lại nói:
- Chàng như đang lo lắng điều gì đó?

Nhìn ánh mắt thê tử quan tâm, Đường Kiếp rốt cục nhận thua:
- Được rồi ta nói, chỉ có điều có vài chuyện ta không nắm chắc chủ ý.

- Chuyện gì?

Ngẫm nghĩ một chút Đường Kiếp trả lời:
- Trong Binh Chủ Bí Cảnh tổng cộng có chín trạm kiểm soát, mỗi tầng đều là bí bảo lưu lại cho hậu nhân. Tầng cuối nhất định phải là Xuất Khiếu mới có thể đi lấy.

Hứa Diệu Nhiên giật mình:
- Vậy bây giờ chàng đã có thể lấy rồi hả?

Đường Kiếp gật gật đầu.

- Vậy vì sao không đi...
Hứa Diệu Nhiên còn chưa nói xong đã ngừng lại.

Nàng hiểu vì sao Đường Kiếp không đi đoạt bảo.

Đó là lúc ở Vương đình từng sinh ra một tia hoài nghi, làm dao động Đường Kiếp.

Nếu sự thật đúng như lúc trước lo lắng, như vậy ở trạm kiểm soát cuối cùng có lẽ không phải là bảo vật, mà là cạm bẫy đáng sợ nào đó.

Đường Kiếp không biết, nhưng lúc này hắn thật sự do dự.

Đây cũng là những gì hắn nói
- Có thể đi đến bước này, họ sẽ không tịch mịch. Bọn họ vĩnh viễn có kế hoạch của mình, biết mình đang làm gì, đối mặt với cái gì, cũng nên làm như thế nào.

Như tiên đế, Binh Chủ đều là anh hùng trong loài người, tinh anh trong tiên, độc nhất vô nhị, mỗi hành động đều có ý nghĩa sâu sắc, không thể bỏ qua.

Ai có thể xác định thứ Đường Kiếp thấy ở Binh giám là thật hay giả?

Có lẽ đó là do Binh Chủ cố ý tạo giả trong Binh giám!

Đừng quên Binh Chủ cũng am hiểu ảo thuật, hắn có Phục Chế Thuật điển hình.

Một Thể Tu không ngờ am hiểu ảo thuật.

Hơn nửa năm đó Binh Chủ dùng khả năng Thể Tu có một không hai trong thiên hạ, dùng lực lượng một người có diệt Vương đình. Vậy tại sao hiện tại Thể Tu của Đường Kiếp càng ngày càng khó phát huy tác dụng? Tuy rằng Chiến Hoàng Đồ Lục vẫn cường đại như trước, nhưng lại không thể ủng hộ hắn chiến thắng pháp tu cùng cảnh giới.

Tất cả hiện tại không tương xứng với thứ Binh Chủ đã biểu hiện, thế cho nên Đường Kiếp cũng không thể không nghi ngờ, biết rõ trong Bí Cảnh còn có một kiện bảo vật Binh Chủ lưu lại nhưng hắn vẫn không đi.

Có thể thấy hắn rất mâu thuẫn.

Mâu thuẫn không chỉ vì kiện bảo vật kia mà là mình không thể tiếp tục tín nhiệm Binh Chủ.

Tuy rằng Đường Kiếp chưa bao giờ thấy qua Binh Chủ, nhưng không thể phủ nhận cả đời này đã cùng Binh Chủ ràng buộc, bất kể như thế nào hắn cũng không hy vọng sự tình phát triển thành như vậy.

Bởi vậy Đường Kiếp không sợ cạm bẫy trước mặt mà là sợ cạm bẫy sau lưng, tất cả tín nhiệm và tình cảm bị nghiền nát.

Cũng vì hắn do dự, hắn chần chừ, hắn sinh ra ngăn cách, lòng hắn không xong, biến đổi liên tục. Mặc dù mượn cớ du lịch, quan sát nhân sinh, nhưng không thoát được tầng mê này, không giải được tâm kết.

Hiểu ra điều này khiến Đường Kiếp có tâm kết, mà Hứa Diệu Nhiên cũng hiểu tâm tư của Đường Kiếp.

Nàng nhìn Đường Kiếp:
- Nếu cuối cùng cũng phải đối mặt, sao không sớm đối mặt? Tướng công không phải luôn như thế hay sao?

- Lần này bất đồng.
Đường Kiếp lại lắc đầu nói.

Trong giọng nói không còn nhuệ khí.

Hứa Diệu Nhiên biết hắn linh khí tràn đầy, thần hồn vững chắc, sau khi nửa bước khó tiến thì tâm tình tán loạn. Trăm ngàn năm tu luyện, đột nhiên có một ngày không thể tiến bộ, tâm tình sa sút, lại thêm trong lòng có tâm sự thì khó tránh khỏi bàng hoàng.

Tuy nhiên Hứa Diệu Nhiên tin tưởng, Đường Kiếp nhất định sẽ cởi được tâm kết, đi ra khỏi cánh cửa vây khốn mình.

Khẽ vuốt mặt Đường Kiếp, Hứa Diệu Nhiên nói:
- Mặc kệ như thế nào, ta đều ở bên chàng. Cho dù người trong thiên hạ có thể sẽ lừa chàng hại chàng, ít nhất còn có ta, vĩnh viễn sẽ không lừa chàng.

Nhìn Hứa Diệu Nhiên nghiêm túc, Đường Kiếp nhất thời cũng ngây ra.

Kỳ Bàn Sơn vị trí ở vùng tây nam Thiên Lộc thần châu, thế núi liên miên, diện tích lãnh thổ mở mang, tương truyền có 9480 ngọn núi, tuy có hơi khoa trương nhưng sự hùng vĩ đúng là có một không hai không giả.

Tổng đàn Tinh La môn tọa lạc ở nơi này.

Đỉnh cao nhất Kỳ Bàn Sơn là đỉnh Thiên Nguyên, núi cao hiểm trở, đâm thẳng vào đám mây. Mà trên đỉnh mây mù có một tòa bảo điện hùng vĩ sừng sững, chính là chủ điện Vạn Niên Cung của Tinh La môn.

Bởi vì thân ở trên cao, có tầng mây lượn lờ nên Vạn Niên Cung thoạt nhìn như Tiên cung trên bầu trời, bốn phía có tiên hạc bay lượn, khắp nơi đều có thể thấy được bảo quang tràn ngập đầy màu sắc, thường thường còn có thể thấy tiên nhân bay tới bay lui, hoặc kê đầu lên mây mà ngủ, quả nhiên là một thần tiên quần tụ.

Tuy nhiên không khí nhàn tản ung dung thường ngày hôm nay đã bị một tiếng chuông nặng nề phá vỡ.

Đó là cổ chung bằng đồng thai ở trên đại điện Vạn Niên Cung, thân chung phong cách cổ xưa, ở trên mơ hồ còn có ánh sao lượn lờ, từng điểm từng điểm lấp lánh tinh quang, chỉ có điều mỗi lần vang lên sẽ có tinh quang mất đi, đồng thời tiếng chuông cũng sẽ trầm trọng chia ra.

Cái này chính là Lạc Tinh Chung lừng lẫy ở Tinh La môn.

Lạc Tinh Chung mặc dù là một kiện thần trân, tuy nhiên việc nó nổi danh không liên quan tới uy năng âm sát của nó. Vật ấy do Thiên Âm Thượng nhân ở Hồng Hoang đại lục luyện chế mà thành, có thể phát ra âm thanh đau buồn mê hoặc đối thủ, mê hoặc thần trí, khiến người lâm vào bi thương, đánh mất ý chí chiến đấu.

Tuy nhiên bảo vật này có một đặc điểm, chính là uy năng theo tiếng chuông gia tăng mà gia tăng, mỗi lần vang một tiếng, uy năng sẽ chia ra. Muốn nó chân chính phát huy uy lực của một kiện thần trân ít nhất cũng phải hơn mười tiếng chuông liền mạch, nếu có thể vang tới trăm tiếng thì thiên địa rên rỉ, nhật nguyệt than khóc.

Chỉ có điều tu giả không phải người ngu, ai lại thủ súc thế mà ra tay, thường thường tiếng chuông vừa vang lên thì pháp thuật đã tới cắt đứt, cho dù không thể bại địch cũng phải đánh gãy tiết tấu, vì vậy vật này cũng không có chỗ dùng. Thiên Âm Thượng nhân tuy có trọng bảo, nhưng không cách nào phát huy này tác dụng, trong lòng bi phẫn mang theo bảo tự sát. Sau khi ý chí ngưng đúc ở trên đó, uy năng của Thiên Âm chung càng cao, đáng tiếc là chỗ thiếu hụt vẫn chưa được cải tiến.

Không lâu sau, vật này được Tinh La môn, treo đã vạn năm trong nội cung đại điện, rồi thi lấy bí pháp nhốt sao vào chung, mỗi vì sao đại biểu một vị Tử Phủ. Mỗi khi gia tăng một vị Tử Phủ liền gia tăng một ngôi sao, gia tăng một vị Địa Tiên thì gọi là trăng, là chân tiên thì gọi nhật, kim tiên thì không ở trên đó.