- Đa tạ thúc tổ!
Đường Kiếp hướng Vân Thiên Lan cúi đầu.

- Tự bảo trọng, có thời gian quay lại xem.

Từ biệt đám người Vân Thiên Lan, vợ chồng Đường Kiếp bắt đầu du lịch quanh Hồng hoang đại lục.

Tu hành không chỉ tu linh khí, tu vi mà còn có tâm tình, kiến thức. Hồng hoang đại lục đất rộng của nhiều, diện tích lãnh thổ mở mang, thích hợp với việc mở rộng tầm mắt.

Đây cũng là quá trình rất nhiều tu giả muốn tấn công Địa Tiên phải trải qua, ở hồng trần cuồn cuộn quan sát nhân sinh muôn màu, quan sát tình đời cũng nhìn thấu tình đời, đắc đạo thành tiên.

Đường Kiếp muốn thành Tiên Đài, nhất định phải lịch duyệt nhân sinh, không thể thiếu được giai đoạn này.

Hai vợ chồng mang theo Y Y cứ như vậy cùng nhau du sơn ngoạn thủy, tháng ngày tiêu dao.

Đối với Đường Kiếp mà nói, chí hướng của hắn từ lúc vừa mới bắt đầu chính là đại tiêu dao, đại tự tại, ở trình độ nào đó, hắn hiện giờ đã đạt được mục tiêu này. Lấy hắn thực lực bây giờ, bình thường không ai dám trêu chọc hắn, chọc vào cũng gây phiền. Vạn Giới Vương Đình có một đống Tiên Đài đó là do toàn bộ Tiên Đài Hồng hoang đại lục đều đã chạy tới. Đợi khi rời khỏi Vương đình, toàn bộ Địa Tiên tản ra thì ngay cả bọt nước cũng không thấy.

Khi Đường Kiếp ý thức được điểm này, trong lòng liền đột nhiên hoảng hốt, hoài nghi mình tiếp tục cố gắng tấn công như vậy có ý nghĩa hay không.

Nghi hoặc một khi đã sinh ra thì bồi hồi ở mãi trong lòng không đi.

Đường Kiếp biết mình đã gặp cái gọi là ngăn cách.

Mỗi khi tu vi đạt tới trình độ nhất định, nếu trong lòng có tâm kết sẽ dễ sinh ra hoang mang, mê man trong nhận thức, kết quả của thực lực và tâm tình không thống nhất, cũng là một trong những cánh cửa gặp phải khi tấn công Tiên Đài.

Biết gặp ngăn cách không thể ngồi yên không quan tâm đến, cũng không có thể cưỡng ép xoay chuyển, chỉ có thể qua năm rộng tháng dài dần dần thay đổi nhận thức, nhận thức thế giới từ góc nhìn cao hơn, cũng nhận biết bản thân mình.

Cho nên Đường Kiếp không vội vàng, cứ như vậy tận tình cảm thụ cuộc sống đại tiêu dao.

Bọn họ du tẩu khác với bế quan cố thủ, lần này đi tới đâu đều kết giao bằng hữu ở đó. Mỗi khi đến một nơi sẽ bái kiến tu giả địa phương, đàm kinh luận đạo.

Vào một hôm, Đường Kiếp đi vào trong thành, sau khi ở lại liền cầm đạo thư xem dưới đèn.

Hắn xem sách cũng khác người, đèn dùng đọc sách là thần trân Bát Bảo ngọc lưu ly, ngọn đèn không chiếu khắp nơi mà chỉ chiếu vào một góc trang sách, theo ánh mắt của Đường Kiếp mà di động, không hiện ra chút bảo khí nào.

Đường Kiếp ngồi ở đó tĩnh tâm xem, một lát sau chợt nghe bên ngoài có tiếng động khác thường.

Cẩn thận nghe thấy có người ở giảng đạo.

Đường Kiếp liền đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ thấy cách vách viện có một lão nhân đang cầm sách sách rung đùi đắc ý nói:
- Cố thiên chi đạo, tại hậu đức tái vật, không ngừng vươn lên, lấy lòng người thể thiên ý, đi trên đường chính đạo, không vì một lòng...

Phía dưới còn có một đám nhỏ nghiêm túc nghe giảng.

Đường Kiếp cũng tìm một chỗ ngồi xuống, nghe lão nhân kia giảng bài cũng rất thú vị.

Một lát sau, lão giả buông quyển sách nói:
- Hôm nay giảng bài đến đây, các ngươi giải tán đi.

Đám nhỏ đồng thanh đáp, sau đó giải tán.

Lão nhân thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Đường Kiếp liền cười nói:
- Vị tiên sinh này từ nơi nào đến?

Đường Kiếp liền đáp:
- Từ cách vách mà đến, nghe tiên sinh ở đây thụ nghiệp giảng bài, truyền đạo giải thích nghi hoặc, nhất thời tâm trí vui mừng liền không mời mà tới, kính xin tiên sinh chớ trách.

Lão nhân kia liền cười nói:
- Không trách, không trách, chỉ có điều lão hủ tài học sơ nông, kiến thức thô lậu, không làm bẩn tai tiên sinh là tốt rồi.

Đường Kiếp trả lời:
- Lão tiên sinh khách khí, ta nghe lão tiên sinh giảng bài, với hoàng đạo có giải thích rất độc đáo, vừa lúc cũng có cách nhìn, muốn cùng lão tiên sinh bàn luận.

- Hả?
Lão nhân kia liền hưng trí:
- Kính xin được nghe.

Đường Kiếp liền cùng lão nhân kia ngồi xuống đất luận đạo, thảo luận.

Lần tán gẫu này là một đêm, hai người luận đạo tới quên cả thời gian.

Mắt thấy sắc trời đã sáng, lão nhân kia mới vỗ đùi nói:
- Ai nha, suýt nữa quên mất thời gian. Tiểu hữu thứ lỗi, lão hủ còn có việc đi trước.

Đường Kiếp nói:
- Lão tiên sinh cứ đi không sao cả.

Lão già kia liền chắp tay cáo lui, lúc này một tia nắng mặt trời chiếu trên người hắn, chỉ thấy phía sau hắn sinh ra một cái đuôi dài lắc lư.

Lão nhân vội thu hồi cái đuôi, lau mồ hôi lẩm bẩm:
- Suýt nữa là bị phát hiện, ta phải mau rời đi thôi.

Nói xong nằm úp sấp xuống đất, biến thành một chú chuột xèo xèo chui vào trong động.

Đường Kiếp thì vẫn như trước, dù bận vẫn ung dung ngồi uống trà, lưng dựa vào thân cây đọc sách.

Hứa Diệu Nhiên thản nhiên đi tới, ngồi bên cạnh Đường Kiếp cười nói:
- Cùng một chuột yêu Khai Trí tán gẫu một đêm, cũng chỉ có chàng rảnh rỗi như thế.

Chuột yêu vẫn chưa Thiên Tâm, có thể biến hóa đều là dựa vào là thuật biến hóa, chỉ có điều thuật pháp có trướng ngại, đến bình minh sẽ hiện hình, nên ban ngày thường không dám lui tới.

Đường Kiếp lại thản nhiên nói:
- Cầu đạo không phân nhân yêu, chỉ cần có một lòng hướng đạo là được.

- A?
Hứa Diệu Nhiên rót trà cho Đường Kiếp:
- Gần đây tâm cảnh chàng như lại chuyển biến.

Đường Kiếp lên tiếng:
- Đúng vậy, sao có thể không thay đổi? Tu vi đến bước này, linh khí tràn đầy, thần hồn không tăng, ở trình độ nào đó đã là tu vi cực hạn. Ta nghĩ, có lẽ là rất lâu trước kia, mọi người nhận định tu vi cảnh giới cao nhất có lẽ không phải Chân Tiên mà là xuất khiếu. Tu vi đi đến bước này là nhân sinh đi tới đỉnh cao, nàng sẽ phát hiện phía trước không có con đường khả thi, nhân sinh cũng không có mục tiêu tiếp tục, tâm tình đương nhiên khó bình tĩnh. Cao thấp phập phồng, tả hữu lắc lư, đều là chuyện thường.

Nói đến đây Đường Kiếp thở dài một tiếng, tiếp tục nói:
- Chúng ta là may mắn cũng là bất hạnh. Hiện tại ai cũng biết rằng có Tiên Đài, xuất khiếu không phải là đỉnh cao, nhiều nhất chỉ là ngọn núi nhỏ trên tiên lộ. Nhưng dù vậy ta vẫn có thể cảm nhận được tu vi luôn dừng, không đường có thể đi... Ta hiện tại tu luyện thế nào cũng sẽ không nhiều thêm nổi một tia linh khí. Hoặc là nói phát triển cũng vô dụng.

Hắn nói xong lời này, thanh âm trầm thấp hòa hoãn, giọng điệu bình tĩnh mang theo sự thương cảm.

Hứa Diệu Nhiên kinh ngạc nhìn trượng phu, có chút minh bạch tâm tình của hắn.

Nàng tựa đầu vào vai hắn:
- Nói như chàng, vận mệnh của tu giả chúng ta chính là không ngừng đi đến cuối, sau đó đánh vỡ điểm cuối? Đây chẳng phải là một con đường không có điểm dừng.

- Nàng nghĩ sao?
Đường Kiếp cười nói:
- Bước trên tiên lộ, vốn là bước lên một con đường không có đường về. Trước mặt có đường nàng phải liều mạng chạy. Thành Linh Đài nàng phải xung Thoát Phàm, thành Thoát Phàm nàng phải xung Thiên Tâm, thành Thiên Tâm nàng phải thành Tử Phủ, thành Tử Phủ nàng phải nhập Tiên Đài, thành tựu Chân Tiên Kim Tiên Thánh Tiên và đi thẳng đến chỗ đỉnh cao, còn muốn tiếp tục hướng Thiên Xung... Thật không hiểu tiên đế Ngọc Thành Tử chứng đạo thánh tiên có tâm tình như thế nào.