- Thúc tổ bị thương?
Đường Kiếp cả kinh.

Vân Thiên Lan thản nhiên nói:
- Tổn thương nhỏ không ngại. Đa Bảo thiên quân, không hổ là thượng cổ Đại Năng.

Ông cùng với Đa Bảo thiên quân đều là Chân Tiên, nhưng một người là chân tiên đã ngủ đông vạn năm, một người là chân tiên mới tấn thăng không lâu, hiển nhiên không thể đánh đồng. Vừa rồi nếu không đánh lén và kết hợp với Đường Kiếp, Vân Thiên Lan nghĩ mình không thể nào đánh được Đa Bảo thiên quân.

Ông nói:
- Rời đi trước rồi nói sau.

Rồi dẫn theo hai người rời khỏi mộ tiên đế.

Rời khỏi mộ tiên đế, đám người Tiêu Biệt Hàn đang chờ bên ngoài.

Nhìn thấy Đường Kiếp thì cùng tới vây quanh.

- Hảo tiểu tử, không ngờ có thể độc lập đánh chết một địa tiên, làm khá lắm.
Tiêu Biệt Hàn dẫn đầu cười ha hả.

Thông qua tâm linh tương thông, Tiêu Biệt Hàn đã biết tình huống phát sinh bên trong. Biết chuyện Đường Kiếp đánh chết Địa Tiên cũng giật mình không thôi.

- Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, mau rời khỏi đây rồi nói sau.
Vân Thiên Lan nói.

- Chờ một chút.
Đường Kiếp quay người nhìn vào mộ tiên đế, ngẫm nghĩ một chút rồi đột nhiên chỉ điểm hướng mộ tiên đế.

Chợt nghe cửa mộ tiên đế rung lắc ầm ầm.

Đường Kiếp hiện vẻ vui mừng:
- Có rồi!

Nói xong đã liên tục tung chưởng vào các nơi trên mộ, đồng thời kêu lên:
- Kính xin chư vị sư trưởng giúp đỡn một tay, dùng tất cả lực lượng oanh kích chỗ ta đã vỗ!

Mọi người còn đang kinh ngạc, Vương Tuyệt Diệt đã ra tay trước, một quyền chộp tới chỗ Đường Kiếp.

Chợt nghe mộ tiên đế rung lắc ngày càng lớn.

- Ngươi muốn đóng cửa mộ tiên đế?
Minh Dạ Không đã nhìn ra manh mối.

- Đúng vậy!
Đường Kiếp lớn tiếng nói:
- Nếu là người một vạn năm trước thì cứ chết ở bên trong, trở ra làm gì.

Nói xong thả Hứa Diệu Nhiên Y Y ra, rồi ảo hóa thành hàng nghìn hàng vạn chưởng ấn dừng ở các nơi trên mộ tiên đế.

Mọi người mừng rỡ, không chần chờ đánh vào chỗ Đường Kiếp chỉ.

Theo từng chưởng hạ xuống, cửa mộ tiên đế dần dần khép lại.

- Hống!
Trong mộ truyền ra tiếng tức giận của Đa Bảo thiên quân.

Nương theo tiếng rống, một cỗ linh triều khổng lồ từ trong mộ lao ra, suýt nữa thổi bay đám đông.

- Kính xin thúc tổ ngăn hắn lại!
Đường Kiếp nói xong đã bắt lấy lấy Bình Thiên Quan trên đầu ném sáng cho Vân Thiên Lan.

Vân Thiên Lan nhận lấy đội lên, hai tay đẩy mạnh vào trong mộ, cứng rắn đè ép linh triều quay về.

Mọi người cùng nhau làm, trước mộ tiên đế lấp lánh ánh sáng, cửa mộ lần nữa từng chút khép lại. Mộ tiên đế vốn là thiên địa báu vật của Vạn Giới Vương Đình, tiêu hao tâm lực của tiên nhân, dùng vô thượng pháp trận luyện thành, một khi chính thức đóng cửa, cho dù Đa Bảo thiên quân cũng đừng mơ phá đi ra ngoài.

Đa Bảo thiên quân làm sao có thể không nóng ruột, gào thét toàn lực xuất kích, tốc độ cao bay tới, đôi bàn tay lại lần nữa phá không vươn ra cửa mộ, muốn ngăn cản Đường Kiếp đóng mộ.

Vân Thiên Lan cũng dốc toàn lực ra tay, Bình Thiên Quan trong nháy mắt kích phát đến mức tận cùng, phòng ngự vô song, lấy thân làm lá chắn, cứng rắn ngăn trở đôi tay kia tiến công.

Lúc này song chưởng Đường Kiếp càng chụp càng nhanh, đám Tiêu Biệt Hàn, Vương Tuyệt Diệt vung chưởng theo hắn, giã vào các điểm nút trên mộ, thôi động cửa mộ đóng lại. Riêng chuyện đóng mộ cũng phải huy động hơn mười Tử Phủ toàn lực mới làm được, cả đám mệt mỏi mồ hôi ướt đẫm.

Cũng may còn có Hoàng Vô Cực là Địa Tiên chống đỡ, thời khắc này toàn lực triển khai, hai tay ầm ầm chụp xuống, chỉ mình hắn chống đỡ được với hơn mười Tử Phủ, tốc độ đóng cửa mộ gia tăng. Cửa mộ phát ra âm thanh gầm rú lớn.

- Không! ! !

Đa Bảo thiên quân tuyệt vọng hò hét.

Bản thể rốt cục đã đuổi tới cửa mộ, mắt thấy cửa mộ sắp đóng, tay phải Đa Bảo thiên quân đưa về phía trước, nhét tay vào khe hẹp, không tiếc một bàn tay cũng muốn ngăn cửa mộ đóng lại.

Hắn quá rõ ràng uy năng mộ tiên đế, một khi đóng cửa, mình đừng mong ra được.

Tiếp theo bản thể Đa Bảo thiên quân đã tìm đến, thân thể của hắn đánh vào kia cửa mộ lên, nhưng trái lại muốn cưỡng ép thúc đẩy cửa mộ mở ra.

Thần uy mạnh mẽ khiến Vân Thiên Lan cũng có cảm giác khiếp sợ sâu sắc.

Nhưng mà điều này cũng không có hữu dụng!

Nhìn bàn tay ngăn cản cửa mộ khép lại, mắt Đường Kiếp lóe sáng như sao:
- Mất một ngón tay kim tiên, dùng một cánh tay Chân Tiên bồi thường cũng không tệ.

Nói xong đã giơ cao Đế Nhận chém tới.

Tay nâng kiếm rơi!

- A!
Đa Bảo thiên quân phát ra một tiếng gào thống khổ, nương theo kim huyết phun ra, huyết khí như sông dài, còn có một đoạn tay cụt bay ra, cửa mộ tiên đế đã đóng lại.

Vị Đa Bảo thiên quân chờ đợi hơn một vạn năm mới tỉnh lại, cứ như vậy bị vùi vào trong mộ một lần nữa.

Đến đây, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.

Đường Kiếp than dài một tiếng, lui về phía sau mấy bước, đặt mông ngồi xuống đất.

Một vòng đuổi giết cũng không có vất vả như lúc chiến địa tiên trước, nhưng độ mạo hiểm lại chỉ có hơn chớ không kém.

Bên này Hoàng Vô Cực cũng hướng Vân Thiên Lan bái tạ:
- Đã lâu không gặp, không ngờ Thiên Lan huynh đã thăng tiến Chân Tiên, quả thật đáng mừng.

Đường Kiếp kinh ngạc:
- Hai người quen nhau sao?

Vân Thiên Lan ngẩn ngơ:
- Hả? Như thế nào ngươi còn không biết, vị này chính là Hoàng Thiên Thượng Nhân ta bảo ngươi tìm đó?

Đường Kiếp cũng là ngây người:
- Hoàng thiên Thượng nhân? Ngươi chính là Hoàng Thiên Thượng nhân?

Hoàng Vô Cực cũng ngây người:
- Ngươi tìm ta?

Lần này lập tức náo nhiệt lên, hai người trao đổi một phen mới hiểu rõ, hoá ra Hoàng Vô Cực chính là Hoàng Thiên Thượng nhân.

Hắn vốn tên là Hoàng Vô Cực, xuất thân hoàng gia phàm nhân. Sau lại nhân đắc tội một vị Đại Năng, quốc gia bị giết. Hậu nhân hoàng thất gặp rủi ro ở Thiên Nhai, dùng Hoàng vì họ. Hoàng Vô Cực khi còn thiếu niên thì hoàng gia đã hoàn toàn xuống dốc, bởi vì tên Hoàng Vô Cực quá mức khí phách kiêu ngạo khiến hắn rước lấy nhiều phiền toái. Bởi vậy sau khi Hoàng Vô Cực thành danh, cố xưng hoàng thiên Thượng nhân, cái tên Hoàng Vô Cực dần dần cũng ít sử dụng.

Lần này Vạn Giới Vương Đình mở ra, Hoàng Thiên Thượng nhân trở về tham dự, bởi vì trở về chậm mấy ngày, Vương đình đã mở ra nên cũng không về Tinh Diệu môn mà trực tiếp tiến vào, lại càng không biết việc Đường Kiếp tìm kiếm mình.

Đường Kiếp nghe xong cũng ngạc nhiên.

Ở thế giới này, trùng hợp chưa chắc là trùng hợp, phía sau mỗi lần trùng hợp đều có những nhân tố tất nhiên tồn tại.

Chính mình ngộ đạo nhân quả, tìm kiếm Hoàng Thiên, kỳ thật trong lúc vô ý đã hình thành một sợi dây vận mệnh nối thẳng Hoàng Thiên Thượng nhân.

Có lẽ đây mới là nguyên nhân vì sao bọn họ gặp mặt ở đây.

Nhân quả không sẽ ảnh hưởng Hoàng Thiên Thượng Nhân trở về, nhưng chỉ cần Hoàng Thiên Thượng nhân trở lại, nhân quả nhất định sẽ để mình tìm được hắn.

Đây là nhân quả, cũng là vận mệnh.

Là hắn ngộ đạo vận mệnh ảnh hưởng tới kết quả vận mạnh, mặc dù trong đầu chưa cố ý làm như thế, nhưng trong lúc vô ý đã đạt thành điểm ấy.

Một khắc này hắn có điều cảm ngộ, lý giải với nhân quả vận mạng lại sâu hơn vài phần, toàn thân bao phủ hơi thở vận mệnh.