Hoàng Vô Cực cũng coi như Địa Tiên đỉnh cao, lại bị một bàn tay đánh trọng thương, Đường Kiếp nhìn mà cũng khiếp sợ trong lòng.

Bàn tay kia lần nữa đánh úp lại, Đường Kiếp biết không tốt, xoay tay ném ra hai kiện thần trân, đang muốn tự bảo ngăn cản phía sau thì thấy bàn tay lớn ấn một cái, hai kiện thần trân bất động, căn bản không tự bạo nổi. Sau đó bàn tay lớn chộp lấy hai kiện thần trân, cứ thế dễ dàng lấy đi.

Đường Kiếp nhìn mà dựng lông tóc, hắn dĩ nhiên đã đoán được người này là Đa Bảo thiên quân, hơn phân nửa có thần thông khắc chế thiên hạ vạn bảo, nhưng không ngờ còn khắc chế được cả thần trân tự bạo.

Mắt thấy bàn tay lớn lần nữa đánh úp lại, Đường Kiếp chỉ có thể lắc mình, phát động gang tấc Thiên Nhai.

Điều này nằm ngoài dự kiến của Đa Bảo thiên quân, khiến hắn ồ lên một tiếng.

Cùng lúc đó Hoàng Vô Cực cũng toàn lực ra tay. Hai tay khép mở mang theo một dòng sông cuồn cuộn vắt ngang chân trời, như một xích sắt lớn ngăn lại bàn tay.

Chỉ có điều ngay sau đó, bàn tay kia chợt biến hóa thành cự long rít gào, hung mãnh xông qua xích sắt đè xuống đỉnh đầu hai người.

Mắt thấy bàn tay này ép xuống, trong mắt Đường Kiếp thoáng hiện thần quang, thân hình trong nháy mắt hóa thành người khổng lồ, kim quang lưu động, dần dần nhưng ngưng đọng trong tay một thanh trường kích màu vàng.

- Đây là Đa Bảo thiên quân, đừng dùng bảo bối trước mặt hắn!
Hoàng Vô Cực kêu to, hắn hiển nhiên cũng ý thức kẻ nào đang đuổi theo.

Đường Kiếp lại như không nghe thấy, huy động chiến kích nghênh đón cự long.

Cảnh tượng làm người ta kinh ngạc đã xảy ra, chiến kích màu vàng dùng xu thế xé rách trời cao cắt qua phía chân trời, trảm lên đầu đại long, sau đó là một tiếng "NGAO" gần giận dữ. Cự long bị phá nát, một lần nữa hóa thành một bàn tay khổng lồ, bị chiến kích cắt thành hai đoạn, kim huyết không ngừng rơi xuống, thiêu đốt ra vô tận linh triều.

- Đế Nhận!
Đa Bảo thiên quân phát ra tiếng rộng giận không dám tin, trong thanh âm nhưng còn mang theo sự sợ hãi vô tận.

- Biết là tốt rồi!
Chiến kích trong tay Đường Kiếp biến hóa thành kim qua chùy, lại lần nữa đánh tới bàn tay, bàn tay lớn sau khi ngừng lại một chút đã nhanh chóng lao tới, tốc độ thật sự nhanh.

Biến hóa này kinh hãi tớ Hoàng Vô Cực cũng ngây người.

Lại thấy Đường Kiếp không truy kích, gọi Hoàng Vô Cực:
- Đi mau!

Rồi bay tới cửa mộ tiên đế.

Hoàng Vô Cực như ở trong mộng mới tỉnh, vừa bay vừa nói:
- Đây là Binh gì, sao không bị Đa Bảo thiên quân ảnh hưởng?

Đường Kiếp trả lời:
- Bảo bối không chịu Đa Bảo thiên quân ảnh hưởng, thực sự nghĩ Đa Bảo thiên quân có thể nắm trong tay vạn bảo sao? Có bản lĩnh đi Bảo Xán Hà câu Đạo Binh đi. Ngay cả Thiên Câu Thượng Nhân còn không bằng mà cũng dám khoe khoang nắm trong tay vạn bảo. Ta nhổ vào! Ta thấy hắn tối đa cũng chỉ có thể ảnh hưởng tới một chút thần trân, ngay cả Đạo Binh cũng không động nổi, nếu không sớm đã đoạt ngọc xích đi rồi.

Hoàng Vô Cực bị hắn nói tới choáng váng, nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể liều mạng chạy, phía xa xa đã ẩn hiện cửa mộ tiên đế.

Đúng lúc này, phong vân tái khởi, uy thế khôn cùng, lần này không còn là một bàn tay mà là Đa Bảo thiên quân tự mình đuổi giết.

- Còn dám tới?
Đường Kiếp thầm chửi, nhất định là Đa Bảo thiên quân thấy xảy ra vấn đề gì mới dám đuổi theo.

Quả nhiên gương mặt Đa Bảo thiên quân dần hiện to lên, không còn sợ hãi, lớn tiếng cười gằn nói:
- Không thể tưởng được ngủ đông vạn năm, vừa xuất thế liền gặp được truyền nhân của Lê Cửu Dương. Ngươi có hình nhưng không có được thần. Đế Binh nếu tái hiện, vậy không thể để lại được, còn không chết cho ta!

Bàn tay lớn đã lại lần nữa hướng Đường Kiếp đánh tới.

Đường Kiếp nhìn bàn tay lớn mà ngơ ngác bất động, làm như sợ hãi.

Hoàng Vô Cực khẩn trương:
- Tiểu huynh đệ tránh mau.

Hắn không nghĩ ra, Đường Kiếp rõ ràng có gang tấc Thiên Nhai, vì sao thời khắc này lại không trốn không né, Đa Bảo thiên quân đã dám ra tay lần nữa, Đế Nhận chỉ sợ không làm gì được hắn.

Mắt thấy đại chưởng kình thiên giáng xuống, Đường Kiếp lại giống như sợ tới choáng váng không biết tránh né, Hoàng Vô Cực cắn răng phóng lớn ngọc xích tiếp đón, hiển nhiên là quyết định toàn lực đấu với vô thượng Chân Tiên. Trong lòng cũng âm thầm kêu khổ, mình cùng Đường Kiếp quen biết cũng không lâu, sao vì hắn cũng không cần mệnh nữa.

Nhưng mà lúc chưởng này hạ xuống, đỉnh đầu Đường Kiếp hiện ra nhiều thêm một vật.

Đó là mũ miện tràn đầy bảo khí hoa quang, có vô số hoa văn đại đạo như ẩn như hiện, như chìm như nổi, Đại Đạo Huyền Ảo, chỉ mới nhìn vào đã khiến người ta hoa mắt mê man.

Không thể giải thích vì sao, khó có thể nắm lấy, lại mang theo sự run sợ vĩ đại và vô biên.

Khi nó xuất hiện khi, toàn thân Đường Kiếp đắm chìm trong ánh sáng của đạo pháp.

Bàn tay thiên quân đánh lên người Đường Kiếp như đánh vào một khối hàn thiết vạn năm, không nhấc lên nổi một gợn sóng.

Cùng lúc đó, một thanh âm đột ngột vang lên:
- Đã rời đi vạn năm, cần gì phải trở về. Hiện giờ thế giới đã không thuộc về các ngươi. Người cũ có thể đi được rồi.

Không trung hiện ra một bàn tay.

Nếu như nói bàn tay Đa Bảo thiên quân uy mãnh, mạnh mẽ, tràn ngập lực phá hủy bá đạo, như vậy bàn tay này như cơn mưa vần vũ, sóng lớn cuồn trào, cứ như thế đánh vào trước ngực Đa Bảo thiên quân.

Một chưởng này đè xuống, trước người Đa Bảo thiên quân xuất hiện vô số cảnh tượng không gian sụp đổ, từng tầng không gian theo lực tay sụp đổ, hủy diệt, không ngừng hướng về phía trước. Cùng lúc đó trước người Đa Bảo thiên quân hiện lên từng tầng hoa quang, không ngừng ngăn cản chưởng tay tới gần, khiến nó dần dần bất động.

Cảnh tượng này lọt vào mắt Đường Kiếp làm ánh mắt hắn chợt lóe:
- Tung chỉ được hình, cũng có thể đồ tiên chứng đạo!

Thân hình hắn đột nhiên lớn mạnh, biến thành một người khổng lồ trăm trượng, Đế Nhận ở trong tay hắn lại lần nữa có vẻ nhỏ hẹp, thoạt nhìn liền giống như dao găm ngắn. Theo Đường Kiếp chấn động, Đế Nhận không ngừng biến nhỏ kéo dài, như một cây kim sắt.

Đường Kiếp đâm tới trước:
- Mở cho ta!

Tất cả khí lực, tất cả trí tuệ, tất cả nhận thức toàn bộ tập trung vào cú đâm này, không gian tầng tầng lớp lớp trước người Đa Bảo thiên quân như không thể phá hủy hủy bị Đường Kiếp đâm thành một lỗ hổng.

Bàn tay ngọc chụp tới tựa như phá vỡ một miếng thủy tinh, đánh ra tinh quang, xuyên qua không gian, vỗ vào ngực Đa Bảo thiên quân.

- A!
Đa Bảo thiên quân ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, bóng dáng trên không trung biến hóa, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa. Một chưởng này đã đánh hắn quay ngược về thôn xóm cũ.

Cùng lúc đó trên không trung hiện ra một người, đúng là Vân Thiên Lan.

- Còn không mau đi!
Vân Thiên Lan quát.

Hai tay bắt lấy hai người, vội vàng rời khỏi mộ tiên đế.

- Đa tạ thúc tổ tới cứu.
Đường Kiếp nói.

Hắn lúc trước gặp nguy hiểm đã tâm linh tương thông thông báo cho Vân Thiên Lan, cuối cùng được Vân Thiên Lan cứu viện.

Không ngờ Vân Thiên Lan kêu lên một tiếng trầm đục, sắc mặt đỏ lên, rồi lại lập tức ép xuống.