Tiên nhân mặt đen toàn lực ngăn cản, sóng triều lướt qua, tiên nhân mặt đen vẫn sừng sững tại chỗ, chỉ có điều trước ngực thêm một cái động lớn, toàn thân máu thịt mơ hồ, cả khuôn mặt gần như bị đánh nát.

Mặc dù như thế, tiên nhân mặt đen vẫn không chết, vẫn ha ha cười như điên:
- Tiểu tử thối, rốt cục không còn khí lực nữa! Cũng nên tới lúc ta tới giết ngươi rồi!

Vừa dứt lời, chợt nghe oanh một tiếng bùng nổ, tiên nhân mặt đen đã bị bùng nổ tới tan xương nát thịt, lại một lần mệnh về hoàng tuyền.

Trong hư không lại lần nữa ngưng hiện gương mặt của tiên nhân mặt đen, tràn đầy kinh ngạc, hồi hộp, không thể tin nổi, chưa hoàn toàn ngưng hợp thành công đã kêu to lên:
- Điều này sao có thể?

- Cẩn thận, hắn đã giết đám Phù Phong Tử, có được bảo vật của họ, có thể tự bạo!
Địa Tiên phía xa kêu lên.

Hắn thấy rõ ràng, vừa rồi tiên nhân mặt đen chết là do lúc Đường Kiếp đánh ra luân hồi kích còn ném ra bốn kiện thần trân.

Thần trân tự bạo uy lực dữ dội, Đường Kiếp lại một hơi ném ra bốn kiện, tiên nhân mặt đen lại chỉ nửa cái mạng, tự nhiên là phải chết.

Chỉ có điều giờ hắn nói cũng đã muộn.

Ngay lúc Địa Tiên ngưng tụ, Đường Kiếp đã ầm ầm ném ra một đám thần trân, lần này là mười hai kiện, dùng mười hai thiên đạo sắp theo trình tự, vây khốn tiên nhân mặt đen.

Sau đó Đường Kiếp khẽ mỉm cười, nói:
- Bạo!

Chợt nghe một tiếng bùng nổ mãnh liệt, tiên nhân mặt đen vừa mới sống lại đã lần nữa nổ tan nát vụn.

- A!
Tiếng thê lương vang vọng không trung.

Lúc này đây, tiên nhân mặt đen không sống lại, tất cả Tiên Nguyên đều đã hao hết, đã mất lực tái sinh.

Mặc dù như thế, tiên nhân kia cũng không cam lòng buông tha, một đạo thần quang từ trong hư không lao ra bỏ chạy, đúng là Nguyên Thần của hắn.

- Muốn chạy?
Hứa Diệu Nhiên hừ một tiếng, một bàn tay ngọc chụp vào Nguyên Thần.

Vô giới!

Nguyên Thần bay nhanh tới đâu cũng không ngăn được Vô giới của Hứa Diệu Nhiên, Nguyên Thần nằm gọn trong tay nàng.

Nếu là thời kỳ toàn thịnh, Nguyên Thần có thể dùng phản lực đánh gãy tay Hứa Diệu Nhiên, nhưng giờ là dầu hết đèn tắt, làm sao còn giãy dụa được, hô to:
- Buông ta ra!

- Được!
Hứa Diệu Nhiên cười, ngọc thủ bùng lên linh lực đem Nguyên Thần bóp vỡ.

Trong Nguyên Thần tuôn trào ánh sáng.

Tiên Đài Nguyên Thần dũng mãnh vô cùng, không chỉ có thể thi pháp mà bản thân tự thành không gian, có thể cất chứa bảo vật, chỉ có điều không gian hữu hạn không nên bỏ nhiều. Bởi vậy chỉ có bảo vật bình thường mới bỏ vào túi Giới Tử, trọng bảo bỏ trong Nguyên Thần.

Hứa Diệu Nhiên bóp vỡ Nguyên Thần, từ bên trong xuất hiện mấy món bảo bối, một món trong đó có đạo vân, rõ ràng là một kiện Đạo Binh. Đáng thương Địa Tiên kia còn chưa có cơ hội sử dụng đã bị Đường Kiếp oanh bạo. Hứa Diệu Nhiên cũng không kịp nhìn kỹ, vung ngọc thủ thu lấy.

- Khốn khiếp!
Một Địa Tiên khác mắng.

Mắt thấy hai người Đường Hứa nhìn mình, liền biết mình là mục tiêu kế tiếp.

Hừ một tiếng:
- Thực sự nghĩ lão phu dễ đối phó như vậy sao?

Rồi lấy từ trong lòng ra một vật.

Là một cái chùy nhỏ, được Địa Tiên ném vào khoảng không, thiên địa đầy tiếng sấm sét, sấm sét vô cùng vô tận hạ xuống như Lôi thần phát tác, uy thế vô cùng.

Lôi điện uy lực khổng lồ giống như thiên phạt, nhìn vô tận lôi điện rơi xuống, ngay cả Hoàng Vô Cực cũng biến sắc nói:
- Cẩn thận, là ngụy Đạo Binh!

Hứa Diệu Nhiên mỉm cười lấy ra một thanh ngọc xích, đúng là đạo binh lấy được từ Nguyên Thần của tiên nhân mặt đen, bàn tay mềm khẽ đẩy, vô giới phát động, nhét ngọc xích vào tay Hoàng Vô Cực.

- Dùng nó!

Hoàng Vô Cực theo bản năng rót vào tiên khí, chỉ thấy khí thế to lớn tuôn ra, trên ngọc xích mây mù bốc hơi, đạo vân thoáng hiện.

Hắn cầm ngọc xích nhẹ nhàng vung lên, chỉ thấy lôi điện bị ngọc xích đánh tiêu tan. Tinh thần rung lên, không khỏi bật cười ha hả:
- Bảo bối tốt!

Rồi huy động ngọc xích đánh Địa Tiên kia.

Địa Tiên kia thấy thế âm thầm kêu khổ, sao lại quên mất việc này.

Kỳ thật cũng không phải hắn quên, chẳng qua đây là Đạo Binh, bao nhiêu tán tu Địa Tiên theo đuổi cả đời cũng không có một vật, ai ngờ Hứa Diệu Nhiên hào phóng như vậy, trực tiếp đưa cho Hoàng Vô Cực?

Sớm biết vậy đã giúp đánh tên mặt đen rồi.

Chớ nhìn hắn lúc trước sóng vai thủ ở đây, kỳ thật hai người không cùng môn phái.

Mặt đen là người Tinh La môn, hắn là người Tề Thiên tông.

Hai phái không đồng lòng, thế nên dù kề vai chiến đấu nhưng không chủ động hỗ trợ. Thậm chí còn có chút vui sướng khi người khác gặp họa. Đây cũng là lý do vì sao hắn nhìn tên Tinh La môn chết thảm mà không toàn lực cứu trợ.

Nhưng đồng minh xui xẻo là một chuyện, mình xui xẻo lại là một chuyện khác.

Xem trò vui sướng mắt rồi mới phát hiện, a, đến lượt mình rồi? Vậy đúng là tuyệt đối khó chịu.

Hơn nữa bây giờ đối phương đã là hai đánh một, nếu để cho tiểu tử kia nghỉ ngơi qua xong, hai kẻ hợp hai thì chỉ cần một người bám trụ mình, người kia toàn lực công kích cũng đủ chết.

Nghĩ đến đây, Địa Tiên kia hối hận không ngừng, hiện giờ việc đã đến nước này, hối hận cũng không có chỗ dùng, hắn không lòng dạ nào tái chiến, tính tìm đường lui.

Đường Kiếp nhìn ra suy nghĩ của hắn, nói:
- Hoàng huynh, nếu để người này đi rồi, Tinh La Tề Thiên tất nhiên sẽ biết được, đến lúc đó ta và ngươi sẽ không có ngày lành nào.

Hoàng Vô Cực cũng biết lợi hại trong đó, hai tay vung ra lưới Tiên Nguyên không cho Địa Tiên kia chạy mất, đồng thời nói:
- Đường huynh đệ cứ nghỉ ngơi, pháp lực khôi phục rồi giúp ta bắt người này. Chỉ có điều Đường huynh đệ lấy thân phận Tử Phủ giết Tiên Đài, quả thật là kỳ tích thiên cổ, nhưng không thể cho mọi người biết, thật sự đáng tiếc.

Đường Kiếp chỉ lạnh nhạt nói:
- Vẫn nhờ nội tử và muội muội, không tính độc chiến, thắng cũng không vẻ vang, hơn nữa Địa Tiên cũng là đỉnh cao cách xa.

Với hắn thắng lợi này không có ý nghĩa tự thân có thể đánh bại Tiên Đài, nhưng trong mắt đám Hoàng Vô Cực thì chút trợ lực ấy không coi vào đâu. Bất luận là ba cái Tử Phủ liên kết giết một vị Tiên Đài cũng là chuyện quang vinh, có thể làm được chuyện này, cũng chỉ có nhân vật cực thịnh từ xưa tới này.

Nhưng Đường Kiếp không vội vàng gì.

Hắn biết hắn còn có cơ hội, còn có thể tiến thêm một bước nữa.

Pháp tu xem như đến đỉnh rồi, nhưng Thể Tu vẫn chưa tới đỉnh, vẫn còn kém một đoạn nhỏ.

Chỉ cần thực lực Thể Tu tới đỉnh cao, tin tưởng lấy lực lượng cá nhân giết Địa Tiên không là vấn đề, suy xét đến nhân đạo lực tiêu hao quá mức để dùng pháp tắc đại đạo. Nếu là cùng dùng Đế Nhận, bảo vật, đạo pháp, đến lúc đó chiến một Tiên Đài đỉnh cao cũng không phải là không có khả năng.

Vì có tự tin như vậy, Đường Kiếp mới có thể không để ý thành tựu lần này.

Hoàng Vô Cực nghe xong cũng không khỏi bị Đường Kiếp thuyết phục, tinh thần không kém, gắt gao vây khốn Địa Tiên. Hắn cường vây đối thủ, tiêu hao lớn hơn đối phương nhưng trong lòng hoàn toàn không sợ, chỉ vì có Đường Kiếp ở bên. Giờ phút này Đường Kiếp, Hứa Diệu Nhiên, Y Y đang dùng cân đong Hồi Linh Đan ăn, điên cuồng khôi phục linh khí.