Mà những người đó vội vàng đuổi giết Nguyên thủy thiên ma, nhất thời chẳng quan tâm tới hắn, mới để cho hắn trốn thoát.

Đường Kiếp nghe mà ngạc nhiên, nhìn Hoàng Vô Cực, không dám tin nói:
- Hoàng đại ca, ngươi bị hạ ma chủng, nhưng sao chưa nhập ma?

- Việc này nhắc tới cũng khéo, Hoàng đại ca ta vừa lúc có chút thủ đoạn có thể chống cự nhập ma, đương nhiên cũng do Nguyên thủy thiên ma đang chiến đấu, không rảnh toàn lực đối phó ta, nếu không chút thủ đoạn nhỏ cũng không đủ ứng đối. Tóm lại cũng là do may mắn, chỉ hận Chân Tiên hai phái không nghe ta biện bạch, vừa thấy ta bị hạ ma chủng liền giở trò sát thủ, thật sự đáng giận.

Đường Kiếp nghe mà cảm thấy hứng thú:
- Là thủ đoạn gì?

Bởi vì Băng Hoàng, hắn với thủ đoạn chống ma thấy có hứng thú.

Hoàng Vô Cực trả lời:
- Nói rất dài dòng, bây giờ nên ngẫm lại xem làm thế nào rời khỏi đây. Ta thấy nơi đây đã sụp đổ, giữ không được lâu nữa. Hắc, sao ta lại đâm đầu vào trong cái hầm chết tiệt này nữa.

Hoàng Vô Cực hối hận đấm ngực dậm chân.

Đường Kiếp nhìn hắn, cười nói:
- Hoàng đại ca chớ kinh hoảng, việc này ta có thể giúp.

- Ồ, giúp thế nào?

Đường Kiếp liền kể chuyện Tử Phủ hai phái lưu lại:
- Chỉ cần chúng ta biến thành họ, đương nhiên là có thể đi ra ngoài.

- Vậy những người đó sao rồi?

- Bọn họ muốn giết ta, đương nhiên là bị ta giết.
Đường Kiếp miêu tả sơ lược.

Hoàng Vô Cực nghe mà nhảy dựng, hắn lúc này đã nhìn ra tu vi Đường Kiếp đột nhiên tăng mạnh, từ Xuất Khiếu sơ kỳ nhảy tới xuất khiếu đỉnh cao, dù thế, muốn giết chết nhiều tu giả Tử Phủ cũng không phải chuyện dễ dàng —— hắn vẫn không biết là hơn một trăm người.

- Cả người hai đại phái cũng dám giết, tiểu huynh đệ quả thật can đảm. Tuy nhiên dù có thể biến hóa thành người khác, cũng không chắc có thể lừa gạt ánh mắt của Chân Tiên.

- Thủ đoạn này của ta chưa hẳn đã lừa gạt được.
Đường Kiếp mỉm cười trả lời:
- Đại ca vất vả rồi.

Chỉ một chỉ vào Hoàng Vô Cực, thiên diện phát động, Hoàng Vô Cực đã biến thành một tu giả đã chết. Hoàng Vô Cực dùng Nguyên Thần xuất khiếu quan sát bản thân mới phát hiện hắn nhìn thế nào cũng không thấy chút giả dối nào, dường như trời sinh mình đã có dáng vẻ này. Vừa mừng vừa sợ, nói:
- Không ngờ là phương pháp đại đạo, khó trách cả tiên nhân cũng giấu diếm được, trừ phi có đạo pháp động sát, nếu không khó có thể nhìn thấu.

Đường Kiếp tự nhủ ta có tu, nhưng chẳng lẽ ta lại tự phá chính mình.

Hoàng Vô Cực cười ha ha nói:
- Có thể giấu diếm được, chỉ có điều nhân số không đúng thì giải thích như thế nào?

Đường Kiếp nhìn Hứa Diệu Nhiên, Y Y còn có Đồ Đồ ba từ trong đồ ra, ba người đều là Tử Phủ, về phần Băng Hoàng chỉ có thể giao cho Vân Mẫu Chiến Khôi và Hà Xung trông coi.

Chỉ là Hoàng Vô Cực bị Sơn Hà Xã Tắc Đồ hấp dẫn.

- Tiểu... Tiểu thế giới...
Hoàng Vô Cực kinh hãi tới tròng mắt muốn rớt ra. Nghĩ tiểu tử này rốt cuộc là ai, đạo pháp bí bảo ùn ùn, khó trách lo lắng như vậy. Nếu là mình, đổi thành người ngoài cũng sẽ nảy sinh tâm tư giết người đoạt bảo.

Hắn lại không biết Đường Kiếp tự lĩnh ngộ cách dùng đại đạo song song, với Địa Tiên cũng không sợ hãi, cho dù đánh không lại vẫn có thể chạy thoát. Nếu cùng bản tôn hợp thể, đem Đế Nhận, ngón tay Cơ Dao Tiên ra không phải không thể giết được Địa Tiên. Nói một cách khác, hắn có thể từ hóa hồn chiến Tử Phủ, sáng tạo kỳ tích thiên cổ hiện tại còn có thẻ phá vỡ kỳ tích, xuất khiếu chiến địa tiên rồi.

Vậy nên, hắn mới không sợ bộc lộ bản thân trước Hoàng Vô Cực, thuận tiện tiến thêm một bước quan sát cách Hoàng Vô Cực làm người.

Quả nhiên Hoàng Vô Cực vẫn có phẩm tính, mặc dù trong mắt tràn đầy hâm mộ nhưng không có ý tưởng bất lương, trái lại nói:
- Tiểu huynh đệ tinh thông trận đạo, lấy được vô số bảo địa, khó trách sẽ có nhiều thu hoạch như vậy. Đáng thương ta chu du vạn giới, cũng từng đi qua vô số bí địa, nhưng kiến thức hữu hạn khó có đại thu hoạch.

Trong giọng điệu đầy ý thổn thức.

Đường Kiếp cười nói:
- Nếu thế, vậy tương lai ta sẽ cùng Hoàng đại ca chu du vạn giới, về lại chốn cũ, dò hỏi bí bảo, nâng cao bản thân, thế nào?

Hoàng Vô Cực mừng rỡ:
- Tốt. Có trận đạo, đạo pháp của tiểu huynh đệ, ta thấy thiên hạ lớn đến đâu cũng có thể đi được.

Hai người nhìn nhau, cùng cười ha hả.

Bên này Đường Kiếp đã thấy Hứa Diệu Nhiên, Y Y và Đồ Đồ biến thành dáng vẻ tu giả, lúc này mới vừa lòng gật đầu nói:
- Tuy rằng thiếu vài người, nhưng tổng thể cũng có thể hồ lộng đi qua.

Hoàng Vô Cực không biết vài người của hắn là hơn một trăm người, chỉ cho là đại khái không sai biệt lắm liền gật đầu nói:
- Tốt rồi, chúng ta này trở về thôi.

Nói xong nhìn thoáng qua hư không sụp đổ, thở dài một tiếng nói:
- Chỉ đáng tiếc tiên đế mộ, lão phu không tiến vào tranh nên cũng không thấy được gì, cứ thế xám xịt đi ra ngoài.

Đường Kiếp cười nói:
- Hoàng đại ca cũng biết đủ, chứ rất nhiều người tiến vào còn chẳng có cơ hội nhìn ấy chứ. Hơn nữa nơi này chỉ là mộ giả, không phải thật, bên trong cũng không có gì.

- Hả? Ai cũng không có phát hiện?
Hoàng Vô Cực ngạc nhiên mở to mắt.

Đường Kiếp cũng không giấu diếm hắn, dù sao trong đó lúc này đích thật trống không, liền đem chuyện chứng đạo nói cho Hoàng Vô Cực, Hoàng Vô Cực cũng ngạc nhiên mãi mới nói:
- Khó trách người hai phái muốn giết ngươi.

- Đúng vậy, may mắn nơi chứng đạo nơi mặc dù không có bảo bối nhưng có Đạo Niệm, ta tìm hiểu Đạo Niệm lấy được nhiều ích lợi, thực lực đột nhiên tăng mạnh, mới có thể giết chết bọn họ.

- Khó trách mới xa nhau một thời gian ngắn mà thực lực tiểu huynh đệ tăng lên nhanh chóng như thế. Tiểu huynh đệ thật không lừa ta.

- Là Hoàng đại ca làm người chính khí, trước mặt Hoàng đại ca ta không cần giấu diếm gì cả.
Đường Kiếp thản nhiên trả lời, trong lòng bồi thêm một câu, chỉ là không cẩn thận quên đi thôi.

Năm người vừa nói vừa bay, đảo mắt đã tới lối ra.

Lối ra quả nhiên có hai vị Địa Tiên trấn thủ.

Đường Kiếp và Hoàng Vô Cực nhìn nhau rồi cùng bay ra, Hoàng Vô Cực nén thực lực bản thân xuống xuất khiếu, để ngừa đối phương nhìn ra.

Hai vị Địa Tiên nhìn năm người họ, một người trong đó nói:
- Chu Khả, sao năm người các ngươi tới đây. Những người khác đâu?

Đường Kiếp giết người sảng khoái, cũng không có hỏi danh tính, hơn một trăm người thì lấy đâu ra tâm tư để khỏi. Thời khắc này cũng không biết Chu Khả là ai, chỉ có thể tiến lên một bước kiên trì đáp:
- Bẩm thượng tiên, bọn họ còn ở phía sau chiến với những đồng môn nhập ma, ta cùng năm đồng môn ở đây đợi tiên nhân sang đó quan sát tình huống, để ngừa có biến.

Địa Tiên nhướn mày:
- Ta không hỏi ngươi, Chu Khả, sao ngươi không trả lời ta?

Ánh mắt đã xuất hiện trên người Hoàng Vô Cực.

Hoàng Vô Cực lúc này mới biết hắn hỏi mình, trả lời:
- Bẩm thượng tiên, sự tình chính là như thế.

Không ngờ hắn vừa nói, hai gã Địa Tiên đồng thời biến sắc, cùng nhau kêu lên:
- Ngươi không phải Chu Khả, ngươi rốt cuộc là ai?