Thiên Ngân kiếm thác bộc và Thập Tuyệt Sát Nhận do còn chưa hoàn thiện nên chưa bị nhận ra. Sát na phương hoa và gang tấc Thiên Nhai bởi vì dùng chung với nhau nên không ai tin tưởng Đường Kiếp có thể dùng chung lưỡng đạo, bởi vậy bị ngộ nhận là là một loại đạo pháp. Phù Sinh Vạn Tượng lấy chân thật là chính, biểu hiện ra chiến lực hữu hạn, cho nên cũng bị ngộ nhận là thần thông. Vạn Cổ Trọng Lâu xác định đúng là đạo pháp, ai cũng rõ là Ngũ Hành Đạo.
Bởi vậy bọn họ trên thực tế chỉ biết là Đường Kiếp nắm giữ hai môn đạo pháp, Thiên Mục đạo vực vừa ra, còn tưởng là ba môn.
Dù vậy, cả đám cũng khiếp sợ không thôi.
Hồng hoang đại lục, nhập đạo một môn tuy rằng hiếm thấy nhưng cũng coi như bình thường, nhập đạo hai môn chính là thiên phú dị bẩm, nhập đạo ba môn chính là siêu cấp thiên tài. Về phần bốn môn trở lên thì chưa bao giờ nghe thấy.
Thời khắc này nhìn đến Đường Kiếp sử xuất đạo vực, mọi người khẩn trương. Khẩn trương là bởi vì bọn họ gặp phải đạo pháp công kích, đồng thời điều này cũng chứng minh Đường Kiếp không có ý lừa dối.
Chúng tu nhìn Đường Kiếp triển khai đạo vực, đầu tiên là ngây ra một lúc, tuy rằng cũng có chút không dám tin nhưng vẫn kêu lên:
- Tinh thông ba đạo, độc nhất vô nhị. Có thể cùng thiên tài như thế giao thủ, chết cũng không uổng. Bất quá ta thấy đạo pháp này của ngươi chỉ là động sát đạo pháp, chỉ dựa vào đạo này chưa chắc có thể giết được bản nhân!
Tuy rằng luôn mồm chết không uổng, nhưng một câu cuối vẫn tỏ vẻ e sợ.
Lúc nói, bản thân gã đã kết xuất tầng tầng lớp lớp thủ hộ che chở bản thân.
Đường Kiếp Thiên Mục mở ra, một đạo thần quang dừng trên người tu giả, đồng thời Đường Kiếp đã nắn pháp ấn, thủ thế biến hóa liên tục nặn ra mười ba thủ ấn kỳ lạ, sau đó quát một tiếng:
- Chấn, tán, ly, băng, xuất, xung, hiện!
Liên tiếp bảy chữ được phun ra như tiếng chuông vang dội, chấn động tâm trí làm mọi người choáng váng, hào quang trên người không khỏi tán đi, đồng thời Thiên Mục thần quang trên mi tâm đột nhiên tỏa sáng, soi rõ mọi tình huống của tu giả kia.
- Tìm được rồi!
Đường Kiếp khẽ kêu một tiếng, thân hình nhanh chóng xông lên điểm một chỉ vào người kia.
Một chỉ này chỉ vào dưới nách trái, nhìn như bình thản không có gì lạ, nhưng khi đầu ngón tay đụng vào vòng bảo hộ thì vô số vòng bảo hộ đều vỡ toang, không có thứ gì có thể kháng cự Đường Kiếp. Ngón tay của Đường Kiếp đã xuyên qua mọi trở ngại, rơi thẳng vào thân thể người kia, đầu ngón tay phát ra ánh sáng mãnh liệt, nuốt hết những âm thanh tuyệt vọng của tu giả kia.
Thu lại chỉ tay, Đường Kiếp nói:
- Người kế tiếp.
Cảnh tượng phát sinh trước mắt làm mọi người si ngốc.
Chẳng ai ngờ Đường Kiếp thật sự làm được điều này, chỉ là một chỉ tay, cũng không thấy thần thông gì đã đánh chết một vị tu giả cùng giai, trong lúc nhất thời, không ai dám tiến lên.
Đường Kiếp thấy vậy, cười nói:
- Các ngươi không lên, ta tự mình chọn vậy.
Nói xong chỉ vào một Ma Tu cách đó không xa:
- Là ngươi.
Ma Tu cả kinh, muốn co chân chạy thì thấy tất cả mọi người đều nhìn hắn. Bọn họ đã lập lời thề, hiện tại muốn lùi bước cũng không được. Ma Tu kia chỉ có thể cắn răng nói:
- Ta có thần binh kim tằm giáp hộ thân, bảo nhận khó làm thương tổn, sao phải sợ ngươi!
Nói xong đã bay ra ngoài, trên người lộ ra một bảo giáp màu vàng là kim tằm giáp. Bộ giáp tỏa ánh sáng bao toàn bộ Ma Tu lại. Đồng thời Ma Tu liên tục phủ phòng ngự lên người.
Đường Kiếp thấy vậy sắc mặt ngưng trọng, vận thị lực cẩn thận nhìn Ma Tu, Thiên Mục lại tỏa ra thần quang.
Thứ hắn ỷ lại lúc này kaf động sát Thiên Mục kết hợp với ngôn xuất pháp.
Đây là trí tuệ kết hợp với chân lý đạo pháp.
Động sát Thiên Mục có rất nhiều công dụng, có thể Động Hư phá vọng, nhìn thấu hết thảy thật giả, nhưng tác dụng lớn nhất vẫn là tìm kiếm nhược điểm, đây cũng là phương hướng chủ đạo của Đường Kiếp khi tu hành động sát.
Nhưng mà đây cũng con đường gập ghềnh khó đi nhất, không phải do nó rất khó tu thành mà là nó là phải căn cứ vào đối thủ. Cảnh giới của tu giả càng cao, nhược điểm lại càng ít, cũng càng khó bị phát hiện. Như năm đó Đường Kiếp đối mặt lão tổ Thiên Thần Cung, ở trước mặt hắn còn đứng không vững thì sao có gan phát hiện nhược điểm.
Thủ đoạn nhìn thấu nhược điểm chủ yếu nhằm vào cường nhân, đối phó với người yếu hơn mình thì trực tiếp nghiền ép là được, cần gì phải tìm kiếm chỗ yếu.
Đây cũng chính là nguyên nhân mấy năm gần đây Đường Kiếp rất ít khi dùng tới động sát Thiên Mục.
Nhưng có ngôn xuất pháp rồi, hết thảy không còn giống như trước.
Ngôn xuất pháp khác với những đạo pháp khác, đặc điểm lớn nhất của nó chính là toàn bộ!
Công năng toàn bộ!
Chân lý đạo hạ, vạn vật cúi đầu. Một chữ một ý, nói là làm ngay!
Một câu đơn giản, là chỉ có nó làm không tốt chứ không có nó làm không được.
Ngôn xuất pháp là ngôn ý định Càn Khôn, ý tùy âm xuất, một chữ một pháp, lấy chân lý đạo bao quát thiên hạ vạn pháp, theo ý nghĩa nào đó đã giống như Chân Tiên vạn pháp, chẳng qua cơ sở có chỗ bất đồng thôi.
Đường Kiếp vừa rồi lấy ngôn xuất pháp thi triển bảy chữ, kỳ thật là lấy chân ngôn tấn công, cưỡng ép mở rộng nhược điểm của đối phương. Chấn hồn, tán thần, ly khí, băng chí, khiến cho Nguyên Thần bán xuất, khó khống chế bản thân rồi lấy ý niệm tấn công, khiến tâm thần khó bình tĩnh lại, khó quản được thân, cuối cùng hiện ra chỗ yếu, khó có thể tự bảo vệ mình, một chỉ định Càn Khôn!
Một chỉ tùy ý lại ngưng tụ tinh hoa hai đại đạo pháp nên mới có thể một kích chí mạng.
Nếu như nói sát na phương hoa và gang tấc Thiên Nhai là sát pháp du kích vô song, Vạn Cổ Trọng Lâu và Phù Sinh Vạn Tượng là thủ đoạn trận địa chiến cường đại, như vậy động sát Thiên Mục và ngôn xuất pháp kết hợp là thủ đoạn lôi đài chiến mạnh nhất. Mặc kệ đối mặt với đối thủ nào, Đường Kiếp đều có thể tìm được nhược điểm của hắn, một kích tất mất mạng.
Thời khắc này Đường Kiếp nhìn bảo giáp trên người Ma Tu tỏa hào quang, cũng lần nữa quát ra bảy chữ:
- Động, chân, nhuệ, lực, kinh, hiện, phá..!
Lúc này bảy chữ đã thay đổi một chút.
Bảo giáp mạnh hơn tráo phòng hộ nhưng không phải là không có nhược điểm, không giống như tu giả có khả năng ứng biến, bởi vậy dễ quan sát mà khó phá.
Bởi vậy Đường Kiếp nhìn bảo quang, thực hóa tầm nhìn thêm sắc bén, tăng cường lực lượng, nếu như nói lúc trước lấy suy yếu đối thủ là chính, như vậy thất tự chân ngôn bây giờ là tăng cường thủ đoạn của bản thân.
Cuối cùng tái kinh hồn, hiện điểm yếu, một chỉ công phá!
Kẻ thù khác nhau dùng thủ pháp khác nhau, đây là tác dụng của ngôn xuất pháp.
Thần quang trong mi tâm tăng cường, đồng thời đầu ngón tay phải cũng sáng lên, ngưng tụ ra một chút sát ý chỉ vào Ma Tu.
Chỉ tay đâm vào hào quang trên bảo giáp như mũi kiếm tách mở, sau đó một cảnh tượng quen thuộc tái diễn, pháp tráo bị phá, chỉ tay đâm vào vỡ thân.
Bất đồng duy nhất chính là trên tay Đường Kiếp có thêm một kiện thần binh giáp.
Chỉ có điều Đường Kiếp nhìn thoáng qua thấy là hạ phẩm thần trân, liền rút Đế Nhận chém một kiếm phá hủy khiến chúng tu choáng váng.