Vẫn là bạch mi hừ một tiếng:
- Chỉ là xuất khiếu tiểu nhi ỷ vào vài món bảo vật trong động mà dám càn rỡ như thế!

Theo hắn, Đường Kiếp sử dụng phá thanh quang trường kiếm chính là bảo vật lấy được từ chỗ tiên đế, chỉ tiếc thanh quang phá vỡ liền nát. Tuy nhiên trong mộ tiên đế chắc chắc còn nhiều kiện tốt hơn, nếu không cũng giải thích không thông vì sao Đường Kiếp dưới tay một vị Chân Tiên có thể chạy thoát, thậm chí còn bị đoạt ngược lại một kiện bảo vật.

Bạch mi nói:
- Nhưng được tiên đế di trạch thì sao? Đường ra chỉ có một, ta chờ hắn ngoài đó.

- Đúng vậy!
Vu Hóa Long cũng ác độc nói.

Cho dù không vì rắn lục, hắn cũng khó mà buông tha Đường Kiếp.

Diễm Bi Thu nói:
- Nếu thế, ta chờ cùng đi tham gia náo nhiệt. Theo ta thấy ngươi ta cũng không cần tranh cãi, có chỗ tốt gì, ta và ngươi mỗi bên một nửa.

- Đương nhiên.
Bạch mi nói.

Hai phái đấu trên vạn năm cũng không phân ra cao thấp, tranh giành lẫn nhau không bằng chia lãi, cũng là phương pháp thích hợp nhất.

- Tuy nhiên rắn lục của Vu đại ca cũng có thể coi là một kiện Hậu Thiên Đạo Binh chiến lợi phẩm.
Diễm Bi Thu kéo dài ngữ điệu nói.

Vu Hóa Long suýt nữa lại thổ huyết, lời của Diễm Bi Thu ý là Tề Thiên tông đã mất đi nửa kiện Đạo Binh rồi, trong lòng phẫn nộ nhưng lại không có cách nào.

Thương nghị xong, người hai phái liền cùng nhau bay về chỗ ban đầu.

Bay trở về đương nhiên không gặp hung hiểm, một đường thông thuận. Ngược lại là Đường Kiếp phải dựa theo Mê La Thiên tung trận, cong cong lách lách chắc chắn sẽ không nhanh bằng hai phái kia, bởi vậy người tới cửa trước nhất định là hai đại phái.

Chỉ cần chắn cửa ra thì chính là bắt rùa trong hũ, Đường Kiếp khẳng định không chạy thoát được.

Hai phái bàn tính tốt đẹp, mà trên thực tế cũng đúng là tình huống này, Đường Kiếp đã chuẩn bị xong công tác đánh trường kỳ. Cùng lắm thì chính là kéo dài tới khi Vạn Giới Vương Đình đóng cửa, các ngươi cũng không thể tiếp tục chặn được nữa. Đến lúc đó sẽ dùng Phù Sinh Vạn Tượng chạy trốn.

Chỉ có điều tình huống phát triển luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Lúc bay ra thì thấy đối diện có một gã tuấn tú thư sinh bay tới.

Theo sau thư sinh là một con ngựa, nhưng thư sinh kia không cưỡi nó là lững thững đi dạo, còn thường nhìn quanh như ngắm cảnh.

Hai đại phái theo bản năng nhìn lướt qua thư sinh kia.

Có thể đi vào Vạn Giới Vương Đình đều không phải người thường, thấp nhất cũng là Tử Phủ. Nhưng thời khắc này nhìn qua, lại thấy người nọ chỉ là Thoát Phàm Cảnh.

Trong lúc nhất thời ai cũng im lặng.

Trong đó một tu giả dụi dụi mắt, nhìn lại một lần nữa, hai mắt đầy điện quang. Người này tu luyện thị lực thần thông, thuật pháp tinh thâm, trừ phi là đụng tới đạo pháp giống như Phù Sinh Vạn Tượng mới có thể giấu diếm hắn.

Nhưng giờ này nhìn lại vẫn chỉ là Thoát Phàm Cảnh, không nhìn ra dấu vết ngụy trang, ngược lại là con ngựa kia rõ ràng là thất phản hư thiên mã, lập tức làm lòng người xao động.

Tuy nhiên những người này cũng biết, có thể làm cho một thiên mã phản hư cảnh ngoan ngoãn đi theo thì khó thể chỉ là Thoát Phàm Cảnh, chỉ có điều không biết người này dùng thủ đoạn gì che giấu cảnh giới của mình.

Nhất thời mọi người nhìn về phía người cầm đầu.

Quân Bạch Mi, Diễm Bi Thu nhìn nhau, cùng thấy kỳ quái.

Thư sinh kia cũng đã đi tới, đạp không như giẫm trên đất bằng, cứ như vậy đi tới gần bốn người nói:
- Xin hỏi phía trước có phải có một thông đạo Minh giới, bên trong du hồn vô số?

Quân Bạch Mi khiếp sợ:
- Ngươi là người phương nào, sao lại biết được?

Thư sinh kia không để ý tới, chỉ lẩm bẩm:
- Không sai? Nhưng sao không thấy con rắn kia? Đúng rồi, nhất định là bị mấy người các ngươi đánh bỏ chạy. Con rắn kia tuy là thái cổ di loại nhưng chỉ là sống lâu một chút, cũng không phải thần vật gì, đương nhiên không thể nào là đối thủ của những người này. Tuy nhiên sao các ngươi lại quay về? Thông đạo Minh giới duy trì trong thời gian hữu hạn, lấy thực lực các ngươi, chỉ cần chống đỡ một lát là có thể thông qua. Có bốn vị Chân Tiên hơn mười vị Địa Tiên, để ta tính... Có thể giải được một nửa bố trí mới đúng. Mê La Thiên tung trận này chỉ cần có cơ quan bố trí bị bài trừ, trận pháp tự mở, chỗ ẩn dấu cũng lộ ra đấy. Nếu không phải để ý có thể dùng Tử Phủ tiểu bối làm mồi dụ, không thể phá phần lớn bố trí nhưng muốn phá toàn bộ vẫn rất khó, nhưng nếu có ta ở đây thì có thể phá toàn bộ. Không bằng ta và ngươi liên kết, cùng nhau phá cơ quan của lão tặc Ngọc Thành Tử, đào mộ hắn lên thế nào?

Thư sinh này không ngừng lầm bầm lầu bầu, nói xong thì mặt mày hớn hở, vui vẻ ra mặt, nhưng hai đại phái nghe thấy đều run lên.

Thư sinh này không ngờ muốn dùng Tử Phủ của họ làm mồi dụ để phá đại cơ quan ở đây, nghe khẩu khí này, đúng là phải hy sinh tất cả Tử Phủ đến phá cái gọi là Mê La Thiên tung trận.

- To gan!
Một gã Xuất Khiếu kỳ gầm lên rồi tế lên hắc quang đánh về phía thư sinh.

Hắc quang kia là bảo vật tu giả kia tế luyện nhiều năm mà thành, vô cùng âm độc, một khi dính vào lập tức rữa thành máu loãng, uy năng rất mạnh. Có thể thấy được người này tuy tức giận nhưng vô cùng cẩn thận.

Những người khác có tâm mượn cơ hội thử thách thư sinh kia nên cũng không cản lại.

Chỉ thấy màu đen đánh vào mặt người kia như đánh vào đầm nước, chỉ nổi lên một tầng gợn sóng. Nhưng có là nước đụng phải thứ này cũng phải nhấc lên sóng to gió lớn mới đúng, nhưng sao lại như ném vào biển rộng, sau khi gợn sóng liền biến mất không thấy.

Cứ như vậy biến mất, bị cắn nuốt, không thấy!

Mọi người đồng thời kinh hãi không hiểu.

Thư sinh kia đã quay sang nhìn tu giả kia, vẫn như trước cười nói:
- Hóa ra là dùng hàn tinh thiết, thiên quang thạch luyện chế thành ngũ sắc thần sa, đáng tiếc thủ pháp vẫn còn non một chút, cũng có vài chỗ thiếu sót, đoán chừng là niên đại kế thừa đã lâu, có điều rơi mất. Ngươi làm...

Rồi chỉ điểm cho người kia cách luyện pháp ngũ sắc thần sa.

Người kia nghe mà vừa mừng vừa sợ.

Như lời thư sinh nói, ngũ sắc thần sa là pháp môn trong lúc vô ý có được, mặc dù mình có kế thừa, nhưng vẫn là ham uy lực hùng mạnh nên tu luyện. Dù vậy, đã qua nhiều năm cũng mới chỉ luyện được thực cốt hắc sa, khoảng cách tới ngũ thần sa đại thành Đạo Binh thì vẫn còn kém. Một phần cũng là do pháp môn không được đầy đủ.

Hiện giờ thư sinh này chỉ điểm hắn pháp môn luyện sa, hơn nữa nghe hắn nói vô cùng rõ ràng, khi xác minh xong cũng không thấy có gì giả dối, đâu còn tâm trạng giết người mà chăm chú lắng nghe.

Thư sinh kia nói mệt liền dừng lại:
- Thôi thôi, ở chỗ ta vừa lúc có pháp môn tu luyện bản ngũ sắc thần sa, ngươi cầm xem đi.

Nói xong, thư sinh kia đã lấy từ trong ngực ra một ngọc giản.

Người kia theo bản năng tiếp nhận, Quân Bạch Mi lại khẽ cau mày, cảm giác thấy không ổn, nhưng hắn cũng biết người này nhiều năm luyện ngũ sắc thần sa, coi trọng ngũ sắc thần sa thế nào, hơn nữa cũng có tâm đề phòng thư sinh nên không ngăn cản.