Nói xong đã đi ra sau một khối tinh thạch.

- Vậy cũng phải đợi lục soát qua mới biết được.
Bạch mi lão già quát một tiếng:
- Còn không lăn ra đây cho lão phu!

Một tiếng ngưng tụ vô thượng thần lực làm Đường Kiếp muốn nổ vang, tinh thần có cảm giác hôn mê, không tự chủ được đi tới chỗ bạch mi lão già.

Lúc này Tiểu Tam đột nhiên xuất hiện, hướng Đường Kiếp kêu một tiếng.

Tiếng thét thê lương như châm đâm vào tinh thần Đường Kiếp làm hắn hoảng sợ, biết mình nhất thời vô ý trúng đạo của bạch mi lão nhân. Cũng không biết hắn dùng biện pháp gì mà có thể khống chế thần hồn của mình, may có Tiểu Tam có khả năng mới giúp mình tỉnh lại.

Đường Kiếp này mới ý thức mình và Chân Tiên có bao nhiêu chênh lệch.

Những người này chỉ dùng ánh mắt thì đừng nói trong phạm vi công kích, cho dù cách một biển du hồn, cách xa vô hạn cũng có đủ phương pháp dễ dàng đùa chết mình.

Thời khắc này tinh thần tỉnh táo, Đường Kiếp biết không nên chậm trễ, thân hình vừa chuyển đã lập tức xuất ra trên một khối tinh thạch:
- Tiểu tử nhát gan thật sự không dám cùng trưởng giả tranh phong, vẫn là tạm thời tránh lui.

Lúc nói chuyện đã thừa lúc tinh thạch hướng sang một bên đi, đồng thời phủ một lớp tráo lên người, đóng Tử Phủ, khóa Nguyên Thần, bế thức hải, thủ thần trí, không cho bạch mi kia thêm cơ hội.

- Đáng giận!
Thấy Đường Kiếp muốn chạy, bạch mi lão nhân cả giận nói.

- Để cho ta tới bắt lấy kẻ này.
Áo xanh văn sĩ hừ một tiếng, đánh thanh quang về phía Đường Kiếp.

Thanh quang gào thét phá không, xuyên qua không gian, một đường kình xạ Đường Kiếp, lúc tới gần hóa thành một con rắn lục há miệng cắn tới.

Đường Kiếp không dám xem thường đồ một vị Chân Tiên ném tới, tế lên vạn vật âm dương lô, bảo lô chuyển động, chín kiện thần trân đồng thời nhảy ra, tế lên một đạo thần quang đánh hướng rắn lục.

Đây là thần quang do chính kiện thần trân ngưng tụ mà thành, uy lực to lớn, thần uy mênh mông cuồn cuộn.

Nhưng rắn lục nhẹ nhàng đỡ đón thần quang, dưới màu sắc rực rỡ sinh ra một vòng bảo hộ màu xanh ngăn chặn thần quang xâm nhập, trong mắt rắn hiện ra vẻ hung ác dữ tợn, ánh mắt kia và văn sĩ áo xanh có vài phần tương tự.

Đường Kiếp cầm vạn vật âm dương lô, trên lô hiện ra mười tám đạo thần trân, thần quang lại tụ họp, nhưng vẫn không thể ngăn cản rắn nhỏ màu xanh.

Tiếp theo là hai mươi bảy kiện, ba mươi sáu kiện, cuối cùng một trăm lẻ tám kiện thần trân đồng thời xuất hiện, thần quang có thể đè chết Địa Tiên mới ngăn được rắn lục lao tới.

Nhưng vào lúc đó, trong mắt áo xanh văn sĩ có thanh mang lóe lên, rắn lục đột nhiên hí rít gào một tiếng, vượt qua một trăm lẻ tám đạo thần quang có xu hướng lao thẳng tới Đường Kiếp.

Mắt thấy Đường Kiếp phải tiếp túc trốn tránh, nhưng trên người đột nhiên hiện ra ánh sáng ngũ sắc rậm rạp như tơ như dệt, như có người vẩy mưc, lấy hư không làm giấy, lấy ngũ hành nguyên tố vì màu, không ngờ phác họa ra một điện ngọc đẹp và tinh xảo.

Vạn Cổ Trọng Lâu!

Rắn lục vừa đánh vào Vạn Cổ Trọng Lâu, Vạn Cổ Trọng Lâu lấy ngũ hành bố trí thành đại trận phòng ngự, mặc dù không thể nói là đạo pháp phòng ngực cường đại nhất nhưng cũng không phải tùy tiện một kích có thể đánh tan. Kia rắn lục có một phần lực lượng của Chân Tiên nhưng vẫn không thể siêu thoát trình tự Địa Tiên, lần này va chạm nhưng không thể đánh vỡ.

Cùng lúc đó, một đạo kim quang sáng lên, từ không trung chém về phía rắn lục, đúng là Đế Nhận!

Đối mặt Chân Tiên, Đường Kiếp không có nửa điểm lưu tình, huống chi mình bây giờ vẫn chưa phải hoàn chỉnh, phải toàn lực ứng phó.

Kim mang hiện lên, rắn lục bị Đế Nhận trảm kích trực tiếp chém đôi, không chỉ như thế còn chém đứt liên hệ giữa nó và người áo xanh.

- A!
Áo xanh văn sĩ quát to một tiếng, miệng thổ huyết.

Ánh vàng rực rỡ, một giọt lại một giọt như kim dịch bị mấy con du hồn ăn vào, lập tức thân hình tăng vọt, hóa thành ma hồn cường đại hơn đánh úp tới mọi người.

Tuy nhiên so sánh với du hồn biến hóa, việc rắn lục bị trảm hiển nhiên càng làm cho người ta kinh hãi, ngay cả Diễm Bi Thu và đại hán áo tím cũng ngây tại chỗ. Thế nhưng chuyện vẫn chưa chấm dứt, theo thanh quang tan biến, hai đoạn rắn lục theo vạn vật thần quang hiện lên. Một trăm lẻ tám kiện thần trân tạo thành lực lượng kinh khủng không có gì có thể ngăn cản, thuận lợi đánh vào rắn lục làm nó phát ra tiếng kêu thống khổ, thân thể vừa động lại hóa làm trăm ngàn con rắn nhỏ vươn ra bốn phía.

- Muốn chạy?
Đường Kiếp hừ một tiếng, huy động Đế Nhận thành kiếm ảnh đánh úp tới.

Thiên Ngân kiếm thác ngận!

Vì đối phó với rắn lục do Chân Tiên tiện tay đánh ra, Đường Kiếp sẵn lòng trả bất cứ giá nào.

Muôn vàn bóng kiếm tạo thành sóng kiếm cuồn cuộn, cứ như vậy cuốn qua như thác nước.

Thiên Ngân kiếm thác ngận tên không phải đặt cho đẹp, so với Đế nhận kiên cố không có gì phá nổi có thể tính là quân bài chưa lật của Đường Kiếp, ngay cả Hỏa Thiên Tôn cũng chưa được vận dụng, ngược lại bị một Chân Tiên không biết có bao nhiêu thủ đoạn ép lấy ra dùng.

Theo sóng kiếm lăng qua, vạn vật thần quang rốt cục đình chỉ chiếu xạ, hơn trăm ảo ảnh rắn lục tất cả đều chết thảm, linh quang hội tụ lại quả nhiên là một con rắn lục.

Đường Kiếp vung tay bắt lấy rắn lục, phát hiện là một kiện ám khí thần trân, chỉ có điều dựa vào đạo niệm của Chân Tiên mới có thể phát huy ra uy lực lớn như vậy, trong lòng cũng nghiêm nghị.

Lúc kinh hãi vẫn không quên xuống tay, Đế Nhận đã hóa thành trăm ngàn phiến nhỏ màu vàng theo gió phiêu tán.

Đây cũng là Đường Kiếp cố ý làm như thế để mê hoặc đối phương, biểu hiện phá thanh quang cũng để che lấp bí mật của Đế Nhận. Kỳ thật Đường Kiếp cũng không cho rằng việc này có tác dụng gì, chỉ là bản tính như thế, đã có thói quen giấu diễm.

Hắn trước kia ở Tê Hà Giới có địa vị cao, làm việc đầy đại khí. Hiện giờ đi vào Hồng hoang đại lục là nơi tiên nhân tập hợp, chỉ cảm thấy mỗi bước mạo hiểm, khắp nơi đều có tồn tại mạnh mẽ hơn mình, muốn cẩn thận có cẩn thận, muốn giảo quyệt, lừa gạt hay âm hiểm giả dối cũng không thiếu.

Bởi vậy có thể thấy hoàn cảnh mới là thứ cải tạo nhân lực, tâm tính, ý tưởng, hành vi có liên quan lớn tới vị trí và điều kiện của họ.

Thời khắc này Đường Kiếp chấn vỡ Đế Nhận rồi thu vào tay áo, tỏ ý không nỡ, đồng thời cũng lái tinh thạch bỏ trốn mất dạng.

Áo xanh văn sĩ và Diễm Bi Thu cả kinh si ngốc.

Diễm Bi Thu che miệng cười quyến rũ nói:
- Không thể tưởng được rắn lục của Vu Hóa Long ngươi cũng có ngày lỡ tay, không những xuất kích vô công, ngược lại còn bị người ta bắt mất. Ba mươi sáu rắn lục thiếu một con, Hóa Long Thiên cương trận không có cách nào bố trí nữa, ha ha ha ha, quả thật đáng mừng!

Áo xanh văn sĩ cũng ngây người.

Diễm Bi Thu ít nhất, một kiện thần khí với Chân Tiên mà nói là chút lòng thành, nhưng thiếu rắn lục, Hóa Long Thiên cương trận không thể thành hình mới chính là đại sự.

Mắt thấy Đường Kiếp cầm lấy rắn lục bỏ chạy, văn sĩ áo xanh vừa tức vừa giận, không có máu phun ra lại ăn no mấy con du hồn.