Tuy rằng tiên đế có đi đến một bước kia không Đường Kiếp không biết, nhưng tiên đế đích thật đã ở trong thế giới của mình sáng tạo ra thiên đạo thuộc về chính mình!

Thiên đạo đồng hồ cát!

Coi đây đúng là trung tâm, không gian ngăn cách có thể tồn tại.

Thời khắc này Đường Kiếp nhìn thiên đạo đồng hồ cát, đột nhiên vươn tay ra chụp vào đồng hồ cát, nhưng một trảo này lại bắt hụt.

Đồng hồ cát xẹt qua bên cạnh.

Đường Kiếp giật mình, lại lần nữa duỗi dài tay ra bắt, nhưng vẫn bắt hụt như cũ.

Đồng hồ cát ở đó, không xa cũng không gần, như ở trong một góc không gian hữu hạn nhưng lại như ở thiên ngoại rộng lớn.

Đường Kiếp dùng vô thượng thần thông cũng không được.

Nơi này thời gian là chúa tể thế giới, không gian cũng là chúa tể thế giới, nó có thể nhỏ nhất, cũng có thể lớn nhất, có thể yên lặng, cũng có thể ngay lập tức trôi qua vạn năm.

Đường Kiếp nhíu mày.

Hắn không thử bắt đồng hồ cát nữa, ngược lại cứ như vậy đứng đó lẳng lặng tự hỏi.

Lần tự hỏi này không biết bao lâu.

Trong lúc Hứa Diệu Nhiên Y Y trước sau tỉnh lại, nhìn thấy trên bầu trời đột nhiên có thêm một "Thái dương" thì đều cảm thấy kinh ngạc.

Cũng từng có người muốn bắt nhưng không ai thành công.

Chỉ có Hứa Diệu Nhiên không phục, nhưng lại không có cách nào.

Một khắc này, đầu ngón tay của nàng xuyên qua vô hạn thời không, không ngờ chạm vào đồng hồ cát.

Sau đó nàng liền cảm thấy đầu ngón tay như bị phỏng, Hứa Diệu Nhiên kêu một tiếng "A", theo bản năng rút tay về.

Lại nhìn đồng hồ cát kia, trong mắt đầy nét hoảng sợ.

Chỉ có Hứa Diệu Nhiên mới hiểu, ngay một khắc đó nàng đã cảm nhận được cái gì.

Đó là không gian!

Không gian lực thâm thúy, to lớn, vô biên vô hạn.

So với không gian lực trong đồng hồ cát, không gian của Hứa Diệu Nhiên tựa như đom đóm so với trăng sáng, không đáng nhắc tới.

Ngón giữa tê đau, như trẻ con đánh người lớn bị phản chấn, không tính là rất đau nhưng đầy áp bách, khiến Hứa Diệu Nhiên có cảm giác muốn sùng bái.

Nàng không kìm nổi muốn quỳ xuống, lại bị một bàn tay giữ chặt.

Quay đầu nhìn lại, đã thấy Đường Kiếp đứng phía sau, mỉm cười nhìn nàng.

- Phu quân!
Hứa Diệu Nhiên bật thốt lên.

Đường Kiếp mỉm cười đáp:
- Làm tốt lắm, nhưng kính trọng và ngưỡng mộ là được, sùng bái thì không cần.

- Chàng...
Hứa Diệu Nhiên kinh ngạc nhìn trượng phu, nàng nhìn thấy trên mặt Đường Kiếp tràn đầy tự tin.

Hắn ngẩng đầu, ngạo mạn nhìn đồng hồ cát, nói:
- Thứ tiên đế lưu lại là thiên đạo trong tiểu thế giới, dùng cái này định Càn Khôn, khóa thời không. Chỉ cần có được nó là được kế thừa đại đạo thời không của hắn, kế thừa thiên đạo do hắn khai sáng, kế thừa đạo niệm qua vô tận năm tháng.

Sau đó hắn nhìn Hứa Diệu Nhiên:
- Nhưng ta không muốn kế thừa.

Hắn cười:
- Ta có đạo của mình, không cần phải đi theo hắn. Nhưng ta có thể tham khảo, học tập, thậm chí lợi dụng kinh nghiệm của hắn. Vốn có chút khó khăn, nhưng ngay lúc nàng dùng vô giới nắm lấy thiên đạo, ta ở bên trong cũng có chút cảm ngộ.

Nói xong Đường Kiếp nhẹ nhàng bước về phía trước một bước.

Một bước này bước ra, khoảng cách giữa hắn với đồng hồ cát xa không thể chạm tới kia ngắn đi một chút.

Lại thêm một bước, cứ như vậy bước qua, đi qua hư không vô tận mà kỳ thực ngắn ngủi, trực tiếp đứng bên đồng hồ cát, sau đó hắn vươn tay, cứ như vậy bắt được đồng hồ cát!

- Vô giới!
Hứa Diệu Nhiên nói.

Tuy nhiên ngay sau đó Hứa Diệu Nhiên đã nhận ra đây không phải vô giới, vô giới không thể nào ủng hộ Đường Kiếp đi xa được như thế, chỉ có Hứa Diệu Nhiên mới có thể cảm nhận được ngay lúc Đường Kiếp bước đi khoảng cách xa cỡ nào. Đó là tốc độ siêu việt vượt qua vô số không gian, giống như tiên đế đi lại dưới nhân gian đại địa, khoảng cách đã sớm không phải trở ngại.

Đường Kiếp cũng thế, ngay một khắc đó, hắn từ nhân gian đi tới bầu trời!

Vượt qua khoảng cách xa xôi vô hạn, hắn có thể nắm chặt thiên đạo đồng hồ cát.

Sau đó, Đường Kiếp dựng đồng hồ cát lên.

Hắn chỉ vào đồng hồ cát, khoảnh khắc kia đồng hồ cát chợt bắt đầu chuyển động.

Từ trên xuống dưới, đồng hồ cát vĩnh viễn chuyển động không dừng.

Vì thế Hứa Diệu Nhiên biết từ giờ khắc này, ở đây có không gian có thời gian.

Mọi tồn tại bắt đầu dao động, biến hóa, sinh trưởng, tử vong, sinh mạng có luân hồi, vạn vật bắt đầu vận chuyển. Tuy nhiên do đại đạo không được đầy đủ, nơi này sức sống cực yếu, cho nên chẳng bao lâu sẽ lại quay về tĩnh mịch.

Lúc nắm giữ thời khắc đó, cũng chính là không gian này đi tới tử vong.

Lúc này Đường Kiếp đã bước chậm trở về, cứ như vậy lại đến bên Hứa Diệu Nhiên.

Hứa Diệu Nhiên ôm lấy trượng phu vui mừng nói:
- Chúc mừng phu quân nhập đạo không gian, chỉ là không biết tu thành đạo pháp gì mà thần kỳ như thế.

Đường Kiếp trả lời:
- Nhờ vô giới của nàng, lý giải của ta với dịch chuyển không gian có tinh tiến. Suy xét đến chúng ta đang ở Vương đình, khắp chốn có cường địch, lại có Hỏa Thiên Tôn thèm thuồng ở bên, hơn nữa đến cả mình còn có hứng thú với thiên đạo đồng hồ cát, có tâm nhìn trộm thiên đạo, cho nên ngoài cách chạy trốn cũng không có bản lĩnh gì khác, chỉ là một không gian độn pháp đi, có thể súc địa thành thốn, chỉ trong ánh mắt, được gọi là lạc túc chi điểm. Ta gọi nó là Thiên Nhai gang tấc.

Hứa Diệu Nhiên có vô giới cũng có tác dụng độn pháp, tuy nhiên so với Thiên Nhai gang tấc còn kém xa. Thiên Nhai gang tấc là trong nháy mắt đi tới điểm đặt chân, nói cách khác, chỉ cần là chỗ thị lực có thể nhìn thấy thì đi một bước là tới, không những thế còn có thể liên tục vận dụng. Không gian chi đạo vốn là tốc độ chi đạo, tu hành cực hạn chính là mặc ngươi trong không trung biển rộng, ta tự ngay lập tức có thể đi tới, chính là tiêu dao chi đạo.

Đường Kiếp theo đuổi là tiêu dao, tình cảnh là đại địch sát bên, cho nên khi Đường Kiếp cảm ngộ Đạo Niệm tiên đế, lại chịu ảnh hưởng từ vô giới của Hứa Diệu Nhiên, gần như không nghĩ ngợi nhiều liền lựa chọn Thiên Nhai gang tấc, không theo đuổi sát thương kẻ thù, chỉ theo đuổi một mình ta tiêu dao giữa đất trời!

Có Thiên Nhai gang tấc, Hỏa Thiên Tôn muốn giết hắn đúng là ngàn vạn khó khăn.

- Tầm mắt đạt tới là thị lực bình thường hay pháp thuật?
Y Y hỏi.

Tiểu nha đầu thông minh sắc sảo, trực tiếp hỏi ra vấn đề trọng yếu nhất. Nếu là thị lực pháp thuật thì chỉ cần mở ra Động sát Thiên Mục, chỉ cần không có gì ngăn cản, trong vòng ngàn dặm đều có thể thấy rõ. Còn nếu là thông qua thông linh tuệ nhãn thì một bước sẽ dài tới đâu? Nếu vậy, ngay lập tức đã có thể chiến đấu ở các chiến trường cách nghìn vạn dặm. Thậm chí nhảy từ thế giới này sang thế giới khác giới cũng có thể.

Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút trả lời:
- Thị lực pháp thuật, kỳ thật cũng có thể đấy.

- Quá tuyệt vời!
Mọi người cùng vui mừng hô thành tiếng.

- Tuy nhiên...
Đường Kiếp lại bổ sung một câu.

Hứa Diệu Nhiên đã nhận ra hắn muốn nói gì, tiếp lời nói:
- Tuy nhiên cần tiêu hao không gian lực rất nhiều, nếu khoảng cách quá xa, không gian quá lớn, chỉ sợ cũng không nhất định không thành, nhưng là?