Hứa Diệu Nhiên giơ tay ra xem. Đó là một viên thuốc màu vàng tròn vo không ngừng tả xung hữu đột nhưng không thoát khỏi lòng bàn tay của Hứa Diệu Nhiên.

Hứa Diệu Nhiên cười nói:
- Thiên cơ đan này ta cũng chỉ từng nhìn qua trong đan thư, từng nói đan thành phi thăng, không phải tu giả phi thăng mà là viên thuốc này thông linh, tự động phi thăng. Hoàn hảo là thiên địa hữu hạn, nó bay đến chỗ nào cũng không nổi, nếu không đã để nó chạy mất rồi.

Đường Kiếp nói:
- Nhưng nó chạy quá xa, chung quy cũng sẽ hết lực rơi xuống, khi đó sẽ không biết sẽ tiện nghi cho ai. Cái gọi là thiên cơ đan nhân chính là tùy duyên, cơ duyên chi đan. Nếu cơ duyên không đủ, người luyện đan cũng không có phúc hưởng. Cơ duyên của chúng ta vừa đủ, viên thuốc này là của chúng ta, ai cũng không đoạt được.

Nói xong đã cầm lấy đan trong tay Hứa Diệu Nhiên đưa đến bên miệng Y Y.

Đan dược vừa vào miệng liền không động đậy, tất cả linh tính hóa làm dược lực làm dịu toàn thân Y Y. Đường Kiếp dùng tay áo quấn lấy Y Y:
- Đi, ca ca mang muội thăng tiến.

Rồi Đường Kiếp mang theo Y Y tiến thế giới của Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hai bóng người từ trong lao ra, đúng là Đường Kiếp và Y Y.

Cẩn thận nhìn Y Y, chỉ thấy Y Y nhắm mắt, lắng đọng thần quang, tinh khí nội liễm, như có quang hoa lưu chuyển ở trên người.

Hứa Diệu Nhiên vỗ tay cười nói:
- Thành công!

Đúng vậy!

Y Y đã thành công thăng tiến phân thần.

Đợi nhiều năm như vậy về sau, Y Y rốt cục bước lên một bước này.

Giờ phút này trong số mọi người chỉ còn Băng Hoàng dừng ở hóa hồn kỳ.

Thấy cảnh tượng này, Băng Hoàng hừ một tiếng, quay đầu không nhìn, nhưng trong lòng rất không thoải mái.

Hứa Diệu Nhiên và Y Y cười vui một hồi, Đường Kiếp nói:
- Nếu Y Y đã nhập phân thần, như vậy kế tiếp cùng chúng ta tu hành đi.

Y Y dùng sức gật đầu.

Kế tiếp Y Y cũng gia nhập đám Đường Kiếp Hứa Diệu Nhiên, cũng bắt đầu tìm hiểu đạo niệm của tiên đế.

Làm người ta kinh ngạc là Y Y lĩnh ngộ đạo niệm không giống họ.

Trong cảm thụ của Y Y, đạo niệm tiên đế để lại liên quan tới vận mệnh.

Bốn người, lĩnh ngộ tiên đế Đạo Niệm lại lĩnh ngộ ra những cảm thụ hoàn toàn bất đồng khiến Đường Kiếp cũng cảm thấy khó hiểu.

Chỉ có thể nói tiên đế để lại Đạo Niệm quá mức hùng mạnh, tùy tiện giải thích đều có thể giải thích thuận theo ý chí thiên địa chứ chưa hẳn là dụng ý chân chính.

Chẳng lẽ lại như hiệp khách hành bình thường, phải có một đại đạo khó hiểu hay không biết chữ mới có thể lĩnh ngộ?

Nghĩ vậy Đường Kiếp cũng cười.

Nếu là như vậy, mình có làm thế nào cũng vô dụng.

Hắn từ khi tiến vào tu vi Tử Phủ, tâm tính càng ngày càng rộng rãi, nếu cảm giác mình không thể tu hành thì ucngx không cưỡng cầu, ngược lại tiếp tục nâng cao cảnh giới của mình.

Trong không gian ngăn cách này, hắn muốn nâng cao cảnh giới vốn là rất khó.

Cũng may có đại xà làm dinh dưỡng, thông qua Hoàng Thiên ấn chuyển hóa tiên khí còn nhiều hơn tư anh lúc trước.

Cho nên Đường Kiếp cũng không khách khí, mỗi ngày hấp thu một chút tiên khí, tăng cường cảnh giới tu vi.

Bởi vì cái gọi là trong núi vô giáp, tu tiên không có năm tháng, cũng không biết đã trôi qua bao lâu.

Đường Kiếp hấp thu xong tất cả tiên khí, tu vi đã lên tới xuất khiếu đỉnh cao.

Chỉ tiếc trong phiến thiên địa này tài nguyên có hạn, Đường Kiếp không thể ở đây tấn công Tiên Đài.

Hôm đó Đường Kiếp từ trong nhập định tỉnh lại, nhìn quanh chỉ thấy cảnh vật vẫn như trước, nơi này chịu thời gian hạn chế, sẽ không sinh ra bất kỳ biến hóa gì, chỉ có thân ở trong không gian như Hứa Diệu Nhiên, Y Y và Băng Hoàng mơ hồ lại có thêm vài phần cảm giác tang thương.

Đường Kiếp biết đó là do bọn họ ở trong không gian này quá lâu.

Nơi này, tất cả mọi thứ bị Thời Gian đình lại, bọn họ thì không bị ảnh hưởng, thân thể đã trải qua mấy trăm thậm chí hơn một ngàn năm cũng không chừng.

Đó là do họ không phải người trong không gian này nên không bị không gian này ảnh hưởng.

Tiên đế lưu lại chỉ có tác dụng với những tồn tại trong không gian, chỉ thuộc về nơi này.

Nghĩ đến đây, Đường Kiếp thở dài.

Trong lúc đó toàn thân hắn run lên, làm như nghĩ tới điều gì, ánh mắt lộ ra không thể tin nổi và đầy kinh hãi.

- Chẳng lẽ nói, đạo niệm tiên đế lưu lại là…

Hắn trầm xuống, bắt đầu lại lần nữa cảm thụ không gian này.

Một lúc sau, Đường Kiếp rốt cục nhận thấy manh mối.

Hắn đột nhiên đứng lên, buông tất cả Đạo Niệm, tâm linh lâm vào khoảng không trống vắng, như một hiệp khách hành bình thường, buông tha tất cả suy nghĩ, đình chỉ trí tuệ đạo vận chuyển, chỉ dùng tâm cảm thụ đạo niệm trong không gian.

Đường Kiếp cho là mình làm không được việc "Không biết chữ", nhưng hiện tại hắn biết mình có thể làm được rồi.

Bởi vì hắn đích xác "Không biết chữ", không nhìn được chữ trong không gian này!

Theo hắn thả lỏng tâm linh, buông tha nhận thức bản thân đi quan sát thế giới này, Đường Kiếp rốt cục cảm nhận được một cảm giác kỳ diệu trước nay chưa từng có.

Đó là một cảm giác dung nhập nội tâm chân chính, là sở hữu thuộc về thế giới này, sự khác biệt không thể dùng ngôn ngữ hình dung, nhưng Đường Kiếp biết đó mới là đại tiên đế lưu lại!

Không thuộc về mười hai đại đạo!

Đường Kiếp không biết đó là cái gì, nhưng hắn rốt cuộc hiểu được ý của tiên đế.

Hắn ở không gian của mình, đã sáng tạo ra đạo thuộc về mình!

Đó chính là ước mơ tha thiết của bao người.

Là một ý nghĩa siêu thoát chân chính.

Tuy rằng Đường Kiếp còn không biết đó là cái gì, nhưng cái này cũng không gây trở ngại việc hắn đi học tập, đi lý giải, đi cảm thụ di tích các bậc tiền bối lưu lại.

Hắn đứng ở trung tâm "Thế giới", thần thức hướng bốn phương tám hướng khuếch tán, tâm tịch không minh, linh cảm mọi thứ quanh thân, cảm thụ mọi tồn tại trong thế giới, thậm chí có thể cảm nhận được một khắc vui mừng cực điểm của tiên đế.

Khi cảm ngộ của hắn tiến vào đến mức tận cùng, đột nhiên nghe thấy một tiếng chuông kêu.

Sau đó Đường Kiếp nhìn thấy trong không gian độc lập, một vật mờ mờ ảo ảo xuất hiện.

Đó là một đồng hồ cát màu vàng.

Cát trong đồng hồ cát vốn phải không ngừng từ trên chảy xuống.

Nhưng cát trong đồng hồ cát này lại không có bất cứ động tĩnh gì.

Bởi vì nó bị đặt ngang.

Nó như vậy, tất cả hạt cát đều yên lặng bất động, thời gian cũng theo đó đình chỉ.

Nhìn thấy vật ấy, Đường Kiếp hoàn toàn rung động.

Hắn thì thào thành tiếng:
- Thiên đạo... Đồng hồ cát!

Đồng hồ cát trên bầu trời giống như thiên đạo Đường Kiếp đã từng thấy qua, tràn ngập khí tức thần thánh.

Tuy rằng không vĩ đại như thiên đạo, nhưng lại có được huy hoàng và độc đáo thuộc về mình.

Đường Kiếp đứng ở dưới nhìn lên trời không, nhìn đồng hồ cát màu vàng, trong mắt hiện ra vô tận kính trọng, ngưỡng mộ và sùng bái, trong miệng lại lẩm bẩm nói:
- Rất giỏi... Rất giỏi!

Ở trong thế giới của mình sáng tạo ra đạo thuộc về mình, mượn thông thiên thính tìm hiểu bí mật của Tinh La Đại Thiên Giới, ngộ được thiên đạo, đó không phải là giấc mộng của tu giả, không phải đỉnh cao tiên lộ sao?