Hứa Diệu Nhiên cũng cảm nhận được ý niệm lưu lại, tuy rằng do cảnh giới không bằng Đường Kiếp nên không quá rõ ràng, nhưng cũng có thể nhìn trộm con đường. Về phần Y Y và Băng Hoàng cảnh giới không đủ không thể lĩnh hội, Đồ Đồ ngược lại có thể lĩnh hội một chút.

Kế tiếp, bọn họ ở chỗ tiên đế chứng đạo tận tình cảm thụ Đạo Niệm, lĩnh hội huyền ảo.

Trong núi không có năm tháng.

Thời gian ở đây bị thời không đạo pháp của tiên đế ảnh hưởng, bất kể ở bên trong tu luyện bao lâu thì bên ngoài cũng chỉ là một cái chớp mắt, bởi vậy mọi người cũng không lo lắng vấn đề thời gian, chỉ ở trong này tận tình tu hành.

Bọn họ cảm thụ thiên địa, cảm ngộ ý niệm, pháp thuật tu hành, cũng nghiên cứu thảo luận sở học, thông hiểu đạo lí.

Tuy rằng không gian này không có linh khí không thể tu luyện, tuy nhiên không sao, trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ có.

Tiểu hữu sở thành Sơn Hà Xã Tắc Đồ rốt cục bắt đầu phát huy tác dụng độc đáo của nó, đã hình thành một tiểu thế giới độc lập tuần hoàn hệ thống treo cao trên không trung, liên tục phóng thích linh khí.

Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên ở trong này tận tình tu luyện.

Bởi vì không có mặt trời mọc lặn, bọn họ không biết mình đã tu luyện bao lâu, chỉ biết là ngày qua ngày, thực lực của bọn họ nâng cao. Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, tu vi của Hứa Diệu Nhiên từ Dục Anh sơ kỳ tiến vào trung kỳ, lại từ trung kỳ tiến vào hậu kỳ. Cảm giác như đã tu hành hơn trăm năm.

Trong trăm năm đó, tu vi của Hứa Diệu Nhiên tăng lên, Đường Kiếp cũng có chút tiến bộ, từ Xuất Khiếu sơ kỳ dần dần tiếp cận trung kỳ. Sở dĩ chỉ là tiếp cận trung kỳ, thứ nhất do xuất khiếu cần nhiều tài nguyên hơn Dục Anh, thứ hai cũng là do Đường Kiếp đặt tinh lực vào lĩnh ngộ đạo niệm.

Tuy nhiên nhắc tới cũng kỳ, Đạo Niệm ở đây, Đường Kiếp lại thủy chung không thể chân chính lĩnh hội.

Không phải nguyên nhân từ Đường Kiếp mà là Đạo Niệm phi thường cổ quái, không ngờ không nằm trong bất cứ đạo gì Đường Kiếp biết.

Nó không thuộc về mười hai đại đạo!

Mới đầu Đường Kiếp nghĩ đây là thời không Đạo Niệm, dù sao nơi này đã bị thời không đại đạo trói buộc, sau khi phát hiện không phải lại nghĩ đến nơi này là nhân quả vận mạng đạo niệm, dù sao vạn năm kế thừa, thiên định tối tăm cũng có định số, kết quả lại phát hiện cũng không phải, lại tiếp tục tìm kiếm Đạo Niệm khác nhưng phát hiện không có gì phù hợp.

Chính vì thế, Đường Kiếp hao phí mấy chục năm mới có thể xác nhận.

Thiên địa có câu, vạn pháp hữu lý, tìm không ra đạo ở phương nào, lý nên nơi nào, Đường Kiếp nóng ruột vò đầu bứt tai, cũng nghĩ không thông ý vị của nó.

Tuy nhiên Đường Kiếp cũng không phải người dễ dàng nhận thua, đã nhập Bảo Sơn thì không thể tay không quay về, hắn vận hành Trí Tuệ Đạo, hàng ngày đo lường tính toán, phân tích, hấp thu, cảm ngộ Đạo Niệm, không thì ngồi luận đạo với Hứa Diệu Nhiên.

Một kiện khác làm người ta kinh ngạc chính là lý giải của Hứa Diệu Nhiên đối với Đạo Niệm hoàn toàn bất đồng với hắn.

Đường Kiếp cho rằng Đạo Niệm nơi này không thuộc mười hai đại đạo, Hứa Diệu Nhiên lại cho rằng nơi đây chính là tụ tập thời không Đạo Niệm mà thành, di lưu cũng chính là thời không chi đạo. Chứng cớ chính là nơi đây một mình một không gian, một thời gian.

Đường Kiếp cho rằng một vùng thời không chỉ chứng minh đạo pháp thần kỳ, nhưng không có nghĩa là cảm ngộ thời không tiên đế lưu lại. Nguyên nhân rất đơn giản, tiên đế trước ngộ đạo trăm năm đã chưởng đạo thời không, nhìn hành vi của hắn lúc trước cứ như vậy thẳng tắp xuyên qua núi cao, đi quá biển lớn, hoàn thành Đạo Niệm tiện tay thu hồi một vùng thiên địa, tua lại thời gian là có thể nhìn ra, lúc đó tiên đế đã chưởng đạo thời không. Mà một phen lĩnh ngộ kia khiến tiên đế từ đó có danh Ngọc Thành Tử, có thể thấy đã có lĩnh ngộ cao hơn về thời không.

Hứa Diệu Nhiên lại cho rằng, lĩnh ngộ cao hơn chưa chắc không thể là đạo thời không cao nhất. Biểu hiện tiên đế lúc trước, nhập đạo thời không cũng có thể làm được, mà tiên đế trăm năm ngộ đạo, rất có thể chính là từ cảnh giới nhập đạo tiến vào chưởng đạo.

Đường Kiếp không đồng ý, cho rằng tiên đế không tới mức kho trương như vậy, đạo hào ngọc thành, hai người bởi vậy tranh luận không ngớt.

Đợi khi Đồ Đồ cũng có lĩnh hội thì chuyện càng loạn hơn.

Bởi vì đạo niệm Đồ Đồ cảm nhận khác với hai người —— nó cảm nhận được là luân hồi chi đạo.

Chuyện này đúng là giật gân.

Việc này có liên quan gì tới luân hồi?

Tiên đế là người chưởng đạo thời gian, không gian, nhân quả, vận mệnh, vì từ xưa đến nay là người duy nhất chưởng bốn đạo nên chưa hề tìm hiểu về luân hồi. Cái này chưa tính, cho dù có hiểu luân hồi, thì luân hồi lại dựa vào cái gì ở trên thời không nhân mệnh phía? Dựa vào cái gì là có thể tự xưng là một lần ngộ đạo trọng yếu nhất trong đời?

Kết quả là Đồ Đồ cũng gia nhập tranh luận, tranh cãi ầm ĩ túi bụi.

Ba Tử Phủ hàng ngày tranh luận, Y Y và Băng Hoàng cảnh giới không đủ, không thể cảm ngộ, cũng chỉ có thể cùng ba người Hà Xung chơi đùa. Không gian ở đây chẳng có gì, tới tới lui lui chỉ có từng đó cảnh sắc, sớm đã chán ngán, phiền muộn nhưng cũng không cách nào, chỉ biết tranh thủ quấn lấy Đường Kiếp, muốn đi ra ngoài xem.

Phương pháp đi từ không gian này ra ngoài cũng đơn giản, chỉ cần ở trong không gian bố trí một Mê La Thiên tung trận là có thể chế tạo ra cửa ra, chỉ có điều Đường Kiếp không đáp ứng Y Y. Dù sao thực lực bọn họ bây giờ còn yếu, bên ngoài lại có cường địch như hổ rình mồi, một khi đi ra ngoài, nguy hiểm quá lớn.

Tuy nhiên Y Y nói, cho dù bọn họ có thể ở trong này tu luyện nâng cao bản thân, nhưng cũng không có khả năng tăng lên tới cảnh giới đối địch được với Chân Tiên.

Nguyên nhân rất đơn giản, thế giới hạn chế.

Mỗi thế giới kỳ thật đều có cực hạn của mình, thế giới càng lớn, cực hạn càng cao. Sơn Hà Xã Tắc Đồ cực hạn chính là Thiên Tâm. Nếu chỉ dựa vào chính mình tu hành, như vậy cảnh giới tu hành cao nhất đại khái là tiến vào Thiên Tâm.

Hiện giờ trên đảo trung tâm Xã Tắc Đồ đã tồn tại một vị tiên nhân Thiên Tâm Cảnh rồi.

Cho nên Thiên Tâm ở trong này tương đương với nhân vật vô địch như Tiên Đài, dựa vào bản thân mình tu luyện thì vĩnh viễn không có thể đột phá đến Tử Phủ, cho dù Thiên Tâm Cảnh, chỉ cần là sinh mạng sống trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ thì tu luyện đều gian nan, khoogn như Đường Kiếp và tu giả, chỉ cần qua đại cảnh rồi, tiểu cảnh sẽ rất dễ dàng.

Vậy nên, Đường Kiếp ở trong này nhiều nhất chỉ tu luyện tới xuất khiếu đỉnh cao, nhưng vĩnh viễn không có thể đột phá đến Tiên Đài, bởi vì tiểu thế giới không thể chống đỡ cảnh giới cao như vậy.

So sánh ra, Hứa Diệu Nhiên có hi vọng tiến vào hóa thần, một mặt là do nàng mang theo rất nhiều linh dược, quan trọng hơn là có Đường Kiếp là xuất khiếu thiên tôn trợ giúp, có thể tạm thời đánh vỡ hạn chế thế giới.

Nhưng dù họ tăng lên tới cảnh giới nào thì đều không làm gì được đám người uy hiếp ngoài kia.