Còn tám người phía sau họ đứng thẳng, cũng chính là tám Địa Tiên đều đang giơ cao Đạo Binh, chiếu hướng yêu xà.
Đại môn phái và tán tu khác biệt chính là ở đây. Đám tán tu muốn đạt được một kiện Đạo Binh ngàn vạn khó khăn, như Hỏa Thiên Tôn vì tìm được Vạn Bảo Thiên cũng không biết mất bao nhiêu năm tâm huyết. Tuy rằng hắn cũng xây dựng được tổ chức Thiên Hỏa Tháp, tuy nhiên cũng chẳng phải môn phái của hắn, cũng không chính thức giúp được hắn cái gì, xét đến cùng vẫn là tán tu. Đại môn phái thì khác, Đạo Binh, Địa Tiên, vạn năm tích lũy không hề bình thường.
Hai vị Chân Tiên làm thuẫn, tám vị Địa Tiên làm mâu, tám kiện Đạo Binh chiếu vào thái cổ đại xà, không ngừng tạo ra vết thương trên người nó. Chỉ có điều yêu xà có sinh mạng lực mạnh mẽ, bị những Đạo Binh đó đánh ngàn vạn lần vẫn không chết. So sánh ra, tư anh nhập đạo sinh mạng ở trước mặt nó quả thực chính là trẻ con.
Mặc dù như thế, từng đạo ánh sáng đánh lên người sẽ làm nó đau tới khàn giọng liên tục. Chỉ có điều nó có điên cuồng vồ đến thì hai vị Chân Tiên đều dùng ngân quang đón nhận, đỡ lấy sự tấn công của yêu xà.
Cứ như thế, yêu xà dần dần chống đỡ hết nổi, mắt thấy đám Tề Thiên tông sắp thắng lợi, đúng lúc này, trong hư không đột nhiên lại truyền đến một loạt dao động.
- Có người vào rồi?
Hai gã Chân Tiên kinh hãi.
Người lông mi trắng nhìn thoáng qua, hai mắt xuất hiện thần quang, sau đó kêu lên:
- Đáng chết, là đám Tinh La môn khốn khiếp. Mọi người nhanh lên chút, chớ để bọn họ chiếm tiện nghi!
Nói xong hai vị Chân Tiên không để ý tiêu hao đồng thời ra tay với yêu xà, mà ngay cả những Tử Phủ phía xa cũng cùng công kích.
Hồng hoang đại xà có sinh mạng lực dũng mãnh đáng sợ, dù là trên trăm tu giả Tề Thiên tông cùng tiến lên cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn đánh chết con rắn này.
Nhưng vào lúc này, phía sau đã hiện ra bóng dáng của tu giả Tinh La môn.
Cầm đầu là một nữ tử mặc cung trang, nhìn thấy người Tề Thiên tông liền hé miệng cười:
- Ai da! đây không phải Bạch Mi ca ca sao? Sao thế đang bận à? Có muốn muội muội đến giúp một tay không?
Bạch mi lão nhân hừ một tiếng:
- Diễm Bi Thu, lão phu không cần ngươi tới giả tình giả nghĩa, hồng hoang đại xà chính là do Tề Thiên tông phát hiện đánh đến bây giờ, nếu không muốn hai phái khai chiến thì đừng có tới nhúng chàm.
Một gã đại hán áo tím bay ra, đứng cùng Diễm Bi Thu ngửa đầu cười mấy tiếng:
- Nói như mấy ngàn năm qua hai phái chưa từng nhuộm máu bao nhiêu sinh mạng đối phương thế. Lại nói ân oán hai phái, từ xưa đến nay, lúc nên đánh tự nhiên sẽ đánh, mà lúc nào nên cũng đâu phải mấy kẻ như ta và ngươi có thể quyết định đây?
Đường đường là Chân Tiên mà không có tư cách nhấc lên đại chiến hai phái cũng đủ làm người ta khiếp sợ, nhưng nhìn biểu hiện hai bên xem ra cũng là bình thường.
Đại Hán nói xong đã tự nhằm vào thái cổ yêu vật, người Tề Thiên tông nhân thấy thế nhất tề gầm lên, nhưng không có biện pháp.
Thiệu Bạch Mi hắc một tiếng, vung một chưởng chụp tới Đại Hán mang theo uy thế cuồn cuộn như sóng.
Chỉ thấy trên người Đại Hán cũng xuất hiện ánh sáng bạc đỡ lấy một kích này, nữ tử cung trang bên cạnh nhân cơ hội xông lên. Nam tử áo xanh xoay người bắn tới vài đạo thanh mang. Thanh mang nhìn như đơn giản nhưng cung trang nữ không dám khinh thường, đồng dạng sinh ra ngân quang. Người hai đại phái lập tức xoắn lấy chém giết lẫn nhau.
Đại xà kia cũng không ngu ngốc, mắt thấy thế cục như thế, đuôi vẽ một đường lén rời đi.
Người hai phái thấy thế hô lên rồi nhất tề đuổi theo, ai cũng không chịu nhường ai. Hồng gia yêu xà chính là thái cổ đại yêu, toàn thân là bảo vật, là thiên địa chí bảo trong mắt tu giả, nâng cao tiên khí nguyên lực trên phạm vi lớn, ích lợi vô cùng, bởi vậy ai cũng không chịu nhường. Trong lúc tranh đấu cũng ra tay công kích đại xà.
Trong hư không không ngừng truyền đến tiếng động, thái quang dao động, bảo khí ngút trời.
Thực lực hai đại phái vốn không bình thường, vừa đánh vừa đuổi, mà ngay cả Mê La Thiên tung trận cũng coi như bình thường. Chỉ là thứ tiên đế bố trí đâu dễ cường xung, hai phái càng đi vào sâu càng thấy không gian như ngưng dính lại, tay chân có cảm giác bất động. Sau đó trong hư không hiện ra một cái khe, từ bên trong xuất hiện ra vô số bóng dáng màu đen phát ra tiếng tru thê lương bay tới.
- Là du hồn! Nơi này vẫn còn có thông đạo của Minh giới!
Bạch mi lão nhân kêu lên.
Thật không ngờ trong trận còn có thông đạo thông Minh giới, chuyện này tuyệt đối không thể là trùng hợp mà nhất định là tiên đế bố trí. Phàm trần có không tuân thủ quy củ của hắn, cậy mạnh cường xung thì phải thừa nhận đủ loại an bài trong trận.
An bài của tiên đế thì cho dù là Đại La Kim Tiên cũng chưa chắc qua được, huống chi chỉ là Chân Tiên.
Cho tới lúc này, mọi người mới nhận ra nơi này lợi hại, trong lòng lập tức hối hận. Tuy nhiên mắt thấy du hồn như biển vọt tới, cũng đã mất đi nhẫn nại, chỉ có thể cùng toàn lực chống cự. Du hồn ở Minh giới không tính hùng mạnh, nhưng có một đặc điểm là không bị thuật pháp giết chết, chỉ có thể dùng thần hồn công kích. Hơn hai trăm tu giả đương nhiên đều có thủ đoạn công kích bằng thần hồn, nhất là bốn vị Chân Tiên, quả thực là vừa động ý niệm đã có thể đánh chết hàng trăm hàng ngàn.
Nhưng số lượng hiện tại so với trăm ngàn nhiều hơn gấp tới trăm ngàn lần, du hồn như biển đè xuống, địa tiên cũng phải toàn lực đối kháng.
Du hồn trào ra cũng nhân tiện gây tai họa Đường Kiếp. Hắn vì phải đo lường tính toán pháp trận, phải đi khắp các nơi trong Mê La Thiên tung trận, bởi vậy cũng không cách xa nhưng người này.
Lúc này hắn vừa thừa lúc tinh thạch nghịch lưu, đang ở trên một tinh thạch ngược dòng biến hóa, đây cũng là một tinh thạch trọng yếu nhất, một khi thăm dò vị trí này, hắn có thể tháo bỏ trận. Nhưng không ngờ du hồn lúc này xông tới, trong đó có một ít trực tiếp đánh tới Đường Kiếp.
Đường Kiếp kinh hãi, nghĩ thầm sao có nhiều quỷ vật tới quấy rối vậy. Mà hiện đang là lúc tính toán mấu chốt, không thể bị quấy rầy, chỉ có thể thả Tiểu Tam thủ hộ.
Tiểu Tam xem như khắc tinh của quỷ vật, thời khắc này nhìn thấy lượng lớn du hồn liền hưng phấn phát ra tiếng cười to, thân hình trong suốt hóa thành một cái miệng khổng lồ, hướng đám du hồn hít một hơi thật dài.
Hít một ngụm này, lượng lớn du hồn vào bụng Tiểu Tam, bụng của Tiểu Tam đã hơi hơi phát triển lên, qua cơ thể trong suốt mơ hồ có thể thấy vô số du hồn như nòng nọc ở trong bụng bơi qua bơi lại, cùng nhau phát ra tiếng kêu thê lương, rồi dần dần lại hóa thành hư ảo.
Phệ Quỷ, thật không phụ cái tên khắc tinh quỷ vật.
Chỉ là Tiểu Tam chỉ có một, du hồn lại là đại dương mênh mông. Du hồn cũng không có thần trí, không biết sợ, cứ như thủy triều tiếp tục xông tới. Tiểu Tam nuốt một ngụm lại một miệng, đến khi bụng phềnh lên, ăn không vô nữa thì đám du hồn vẫn xông tới, nó sợ tới mức liên tục xua tay, phát ra tiếng kêu bén nhọn.