Hỏa Thiên Tôn giận dữ, tâm nghĩ mình đã nhượng bộ mà họ vẫn không buông tha. Nhưng xem ra chỉ là Tử Phủ, không bằng giết bọn họ, chiếm bảo bối rồi nói sau. Hơn nữa người cầm Đạo Binh kia không biết vì sao, mình nhìn lại có cảm giác quen thuộc.

Thời khắc này hỏa diễm căn nguyên hóa thành một bàn tay khổng lồ chụp lấy vũ khí đối phương.

Hắn bất động không sao, hắn vừa động, lão già đứng sau đám người cũng triển khai.

Lông mi trắng khẽ nhếch, hừ một tiếng:
- Thật can đảm!

Thanh âm này rơi vào tai Hỏa Thiên Tôn làm hắn run lên.

Chân Tiên!

Khi đối phương vừa quát, thân hình hắn đã bị động lại bất động.

Ngay sau đó, kiếm quang chém xuống. Cũng may Hỏa Thiên Tôn có tu vi Địa Tiên, bất diệt thân thể, thân thể hủy diệt hóa thành ngọn lửa, lại lần nữa Niết Bàn tái sinh.

Chỉ có điều một kiếm đả kích mạnh mẽ vào thần hồn của Hỏa Thiên Tôn, hắn chỉ vào đối phương kêu lên:
- Lưỡng Nghi phân thần kiếm? Điều này sao có thể? Ngươi! Ngươi! Ngươi!

Hắn liên tiếp nói ba câu ngươi, rồi nói không ra lời.

Đối phương đã là bật cười ha hả:
- Đúng là Lưỡng Nghi phân thần kiếm, đã nói là không sai, tìm ngươi đó, Hỏa Thiên Tôn!

Ba chữ lọt vào tai như sấm rền nổ vang.

Hỏa Thiên Tôn lúc này mới tỉnh ngộ, không phải là đi ngang qua.

Đám người kia đúng là Vân Thiên Lan, Tiêu Biệt Hàn, cảm giác Đường Kiếp gặp nguy hiểm liền chạy tới cứu viện Đường Kiếp.

Tiêu Biệt Hàn trường không biệt ly kiếm bởi vì có Lưỡng Nghi phân thần Kiếm Linh, bởi vậy mới có thể mang tới cho Hỏa Thiên Tôn cảm giác quen thuộc.

Sau khi biết đó là Lưỡng Nghi phân thần Kiếm Linh, Hỏa Thiên Tôn sao còn không rõ lai lịch đối phương, trong lòng biết không tốt.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp bản tôn nhanh chóng bay tới, cười nói:
- Sư thúc tổ còn có các vị tiền bối cẩn thận, người này có mang Táng Thần Diệm, không có gì không đốt được, uy lực hùng mạnh, cũng có bình thiên quan là lợi khí phòng thân, phương pháp hóa lửa chạy trốn tốc độ cực nhanh, phiền toái nhất chính là người này có da mặt dày vô địch, co được dãn được, sâu không lường được...

Một câu đã đào hết gốc gác của Hỏa Thiên Tôn lên.

Kỳ thật mấy thứ này từ trước khi Vân Thiên Lan đến, Đường Kiếp đã báo tin qua, hơn nữa lấy khả năng của Vân Thiên Lan, cho dù không biết cũng có thể dạy dỗ Hỏa Thiên Tôn đạo nhi, Đường Kiếp nói như thế, cũng là vì muốn kích thích hắn.

Quả nhiên Hỏa Thiên Tôn nghe được câu này, biết chuyện lúc trước phát sinh đã bị Đường Kiếp nhìn thấy, vừa thẹn vừa giận nhổ thêm ngụm máu tươi. Biết không tốt, lần này đã bị thương tới căn bản, không dám dừng lại, quay đầu bước đi.

- Hừ, đi được không?
Vân Thiên Lan cười lạnh một tiếng, chộp tới Hỏa Thiên Tôn.

Lúc này Hỏa Thiên Tôn không tới mức không chống cự như gặp Thiên Tông, mắt thấy Vân Thiên Lan đánh úp lại, quát to một tiếng, lấy ra bình thiên quan đội lên, ánh sáng che khuất bản thân, đồng thời chặn cả chiêu thức của Vân Thiên Lan.

Hỏa Thiên Tôn gào to một tiếng, tung quang phi độn.

Vân Thiên Lan thấy vậy, tức giận hừ một tiếng:
- Sao có thể cho ngươi đi đây!

Nói xong lại một trảo chộp tới, lúc này vận đủ tất cả lực lượng.

Một vị Chân Tiên toàn lực vô cùng đáng sợ.

Một khắc này Hỏa Thiên Tôn chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng dời non lấp biển đè ép mình, cho dù có bình thiên quan vẫn cảm nhận được áp lực như cũ.

Nếu hắn dốc tất cả lực lượng thúc dục bình thiên quan, dùng Đạo Binh thần uy tuyệt đối chống đỡ được một kích này. Nhưng có điều sẽ đẩy cục diện vào thế giằng co, đừng mơ chạy trốn được nữa.

Vậy nên Hỏa Thiên Tôn không thúc dục bình thiên quan, ngược lại rút lực lượng từ bình thiên quan vào gia tăng bản thân.

Thân hình trong nháy mắt gia tốc đến cực hạn, cùng lúc đó bình thiên quan dưới công kích của Vân Thiên Lan cũng bộc phát ánh sáng mãnh liệt, đúng là thoát ly thân thể của Hỏa Thiên Tôn bay lên. Hỏa Thiên Tôn cũng không dám nhìn thêm, hóa làm nhất đạo hỏa quang toàn lực chạy tới trước.

Vân Thiên Lan vì cảnh tượng này mà kinh ngạc, theo bản năng nhận lấy bình thiên quan, rồi lại nhìn Hỏa Thiên Tôn đã biến mất không thấy gì nữa, cũng không biết hắn dùng thủ đoạn gì, mà ngay cả một vị Chân Tiên cũng không thể bắt được.

Vân Thiên Lan cảm thấy hối hận:
- Đúng là để hắn trốn thoát rồi.

Đường Kiếp bản tôn lúc này đã bay tới, cười nói:
- Hắn trốn không thoát. Có bình thiên quan trong tay, hắn sớm muộn gì cũng sẽ quay về tìm.

Trong hư không, Đường Kiếp còn đang nghiên cứu Mê La Thiên tung trận xa xưa.

Hắn không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ biết vùi đầu trong trận, cẩn thận nghiên cứu trận pháp ảo diệu.

Mô hình vốn là bàn cờ trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ đã diễn biến thành một không gian đầy sao, bên trong lốm đa lốm đốm, di động dựa theo quy luật kỳ diệu, cấu thành phức tạp làm người ta muốn nổ đầu.

Cũng chỉ có người nhìn cục diện to lớn này rồi mới có thể ý thức được, tiên đế sở bày ra Mê La Thiên tung trận rườm rà phức tạp vượt quá sức tưởng tượng, cho dù là để nguyên hình trận đồ ra trước mắt cũng chưa hẳn tìm được đường ra.

May mắn là Đường Kiếp có Trí Tuệ Đạo. Trí Tuệ Đạo vận chuyển, thêm vào phương pháp Đường Kiếp nắm giữ, không ngừng suy tính, lột tơ rút kén, rốt cục dần dần vén lên bức màn che bí mật.

Hôm đó hắn vẫn đang suy tính, tinh trận trong Xã Tắc Đồ đã gần như hoàn thiện. Bỗng nhiên cảm giác trong tinh không xao động. Biết là lại có người xông vào. Lúc này liên hệ giữa hắn với bản tôn đã có ngăn cách cực bé nhỏ, không phải chuyện đặc biệt quan trọng sẽ không dễ dàng liên hệ, bởi vậy cũng không biết kẻ xông vào là ai, chỉ cho đó là Hỏa Thiên Tôn, bởi vậy cũng không để ý tới.

Chỉ có điều sau đó không lâu, Đường Kiếp liền cảm thấy một cỗ năng lượng gợn sóng từ bốn phương tám hướng bắt đầu khởi động, khí kình gợn sóng như biển từng lớp cuộn tới, mặc dù Đường Kiếp thân ở phương xa cũng có thể cảm nhận được lực lượng khủng bố này.

Đây không phải năng lượng một Địa Tiên có thể có được!

Đường Kiếp cảm thấy kinh ngạc.

Chẳng lẽ người tới không phải địa tiên?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, đúng là tính toán cường ngạnh xông tới.

Thái Cổ Hồng hoang yêu xà cũng biết, nhưng không thể tưởng được là không năng nổi người xâm nhập, có thể thấy được thực lực đối phương quá hùng hậu, khiến Đường Kiếp cũng cả kinh, không tự chủ đẩy nhanh tốc độ, phải tiến vào Bí Cảnh trước những người này.

Hắn bên này nhanh chóng giải toán, bên kia Tề Thiên tông đang cùng thái cổ Hồng hoang yêu xà đánh tới náo nhiệt.

Địa Tiên cường đại có thể bị thái cổ yêu xà một đuôi quét bay, nhưng thời khắc này, nó không còn hung uy như trước mà không ngừng gầm thét. Cùng chiến với nó là hai người, một lão già mi trắng lúc trước dùng một chưởng ngăn chặn Hỏa Thiên Tôn và người văn sĩ áo xanh. Người Tề Thiên tông mặc hoàng y, chỉ có người này là ngoại lệ, một thân áo xanh, lững thững du tiên.

Hai người này toàn thân đều thân hiện ánh sáng bạc như lớp màn bảo vệ, nhìn kỹ thấy ánh sáng lưu động rồi lại như sóng nước ngưng tụ, rõ ràng chính là Tiên Nguyên ngưng tụ, nhưng lại đặc dính như nước.

Hai người dùng Tiên Nguyên chân cương tác chiến với đại xà, cũng không ra tay công kích mà chỉ không ngừng ngăn trở yêu xà tiến công.