Nghe nói là Xuất Khiếu kỳ, lão già lông mi trắng cũng không để ý, chỉ hơi suy tư một chút rồi khua tay nói:
- Vào!

Biết rõ bên trong có thái cổ đại yêu, người này còn dám tiến, có thể thấy thực lực Tề Thiên tông như thế nào.

Nhìn người Tề Thiên tông biến mất trong lốc xoáy, Hỏa Thiên Tôn mới từ trên mặt đất bò lên, chửi thề một tiếng, trong lòng nghĩ tốt nhất các ngươi đều chết ở trong miệng yêu vật kia đi.

Hắn coi như là nhân vật tung hoành thiên cổ, tiêu dao vạn giới, chỉ vì đụng phải tồn tại mạnh hơn hắn mà như con chó bị giẫm lên mặt đất, trong lòng sao không khó chịu. Nhưng mà đây là sự thật, mặc ngươi thiên cổ phong lưu thế nào, chỉ cần không phải tối cao, sẽ bị người giẫm lên mặt đất.

Hỏa Thiên Tôn không nghĩ tới, ở ngọn núi phía xa, có một người lạnh lùng nhìn mình, cho ra kết luận như vậy.

Đúng là bản tôn Đường Kiếp.

Việc của Hỏa Thiên Tôn đã sớm bị hắn nhìn thấy, cũng mang tới cho hắn cảm nhận vô cùng mãnh liệt.

Tu tiên, chỉ có đỉnh cao mới có ý nghĩa!

Nếu không mặc ngươi tu vi có sâu hơn, cũng chỉ là bùn dưới chân người khác.

Bên kia Hỏa Thiên Tôn vừa mới chịu đựng xong đám Tề Thiên tông thì thấy từ xa có một đám người bay tới. Những người đó đó nhìn đến Hỏa Thiên Tôn, liền cùng nhau hô:
- Có tu sĩ kia, cũng biết phía trước có cái gì?

Trong lòng Hỏa Thiên Tôn tức giận, nghĩ mình vừa mới gặp Tề Thiên tông, không xui tới mức đụng phải Tinh La môn chứ, nhưng được lần giáo huấn trước, cuối cùng không quá mức kiêu ngạo, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, cũng không để ý tới.

Thấy Hỏa Thiên Tôn không để ý tới bọn họ, có người hừ một tiếng cười nói:
- Ngạo mạn quá, chắc xương cũng có vài phần cứng.

Một người trong đó đã nói:
- Xem ta tới giáo huấn hắn.

Rồi ném một tấm lưới xuống Hỏa Thiên Tôn.

Hỏa Thiên Tôn thấy thế giận dữ, nghĩ thầm ta không có tới chọc giận các ngươi, đang muốn hóa quang phi độn, chợt thấy cái lưới có chút quen thuộc. Đây chẳng phải là thiên thần võng lừng lẫy của Tinh La môn sao?

Trong lòng hoảng hốt, sao còn dám chống cự, chỉ có thể mặc cho lưới giữ lấy mình.

Trên thực tế hắn muốn chống cự cũng khó khăn, lưới kia vừa ra như một cái lồng, dường như toàn bộ thiên địa đều ở trong lưới, mỗi mắt lưới, dây lưới đều vô tận huyền ảo, cho dù là Hỏa Thiên Tôn hóa quang phi độn cũng không chắc có thể chạy đi. Xa xa Đường Kiếp lại thấy rõ ràng, trong thiên thần túi có mấy trận pháp ảo diệu, thoạt nhìn liền giống như là một tấm trận đồ, thông qua hình thức túi lưới thể hiện ra.

Lưới kia trùm xuống trói Hỏa Thiên Tôn, kéo hắn qua.

Người kia cười hỏi:
- Mới vừa rồi còn rất có khí phách, sao thấy thiên võng lại không dám triển khai?

Nói xong bừng tỉnh đại ngộ:
- Đúng rồi, nhất định là kẻ chui từ xó xỉnh nào ra, không có kiến thức, không biết trang phục của Tinh La môn, không thèm để ý tới. Thấy túi thiên thần mới biết thân phận, liền sợ tới mức không dám trả đòn.

Người nọ chỉ một chút đã đoán ra suy nghĩ của Hỏa Thiên Tôn, mọi người đã bật cười ha hả, Hỏa Thiên Tôn thì xấu hổ cúi đầu không nói.

Bên kia Tinh La môn hỏi han Hỏa Thiên Tôn, Hỏa Thiên Tôn cũng không dám giấu diếm, kể lại sự việc.

Nghe người Tề Thiên tông đã đi vào, đám Tinh La môn đồng thời hừ một tiếng:
- Lại để cho bọn họ đoạt trước.

Quăng Hỏa Thiên Tôn ra, họ đuổi vào trong lốc xoáy.

Bất kể là Tề Thiên tông hay Tinh La môn đều không muốn giết Hỏa Thiên Tôn, không phải do họ nhân từ nương tay, chỉ là họ căn bản không để hắn trong lòng. Nhưng nếu bọn họ biết trên người Hỏa Thiên Tôn có đạo binh bình thiên quan thì khó mà nói trước.

Có một khắc, Đường Kiếp rất muốn nói ra.

Nhưng ngẫm lại cuối cùng vẫn buông tha cho.

Bởi vì hắn không xác định hai phái này có vì thế mà thuận tiện giết cả mình, hơn nữa đối với Hỏa Thiên Tôn, hắn cũng hy vọng mình có thể tự tay giết chết.

Mắt nhìn người Tinh La môn đi vào, Hỏa Thiên Tôn nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này phương xa có một người đi tới, là một thư sinh tuấn tú, phía sau có một con ngựa đi theo.

Nhìn thấy lốc xoáy liền mỉm cười gật đầu nói:
- Chính là chỗ này.

Nói xong liền bay vào trong lốc xoáy.

Hỏa Thiên Tôn biết điều đứng yên một bên, cũng không dám quấy rầy.

Ai ngờ người nọ bay được một nửa, nhưng vẫn nhìn thoáng qua Hỏa Thiên Tôn. Hắn nói:
- Ánh mắt của ngươi rất không cung kính.

Hỏa Thiên Tôn hoảng hốt, đang muốn rút đi, đã cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ đè xuống, khiến hắn không thể động đậy.

Thư sinh kia gật gật đầu:
- Thế này mới đúng!

Lúc này mới tiếp tục bay đi, lúc gần đi còn nhìn về chỗ Đường Kiếp, nhưng không làm gì mà cười rời đi, Đường Kiếp nhìn mà toát mồ hôi lạnh. Thư sinh kia tuy chỉ liếc mắt một cái đã tạo cho hắn áp lực lớn, kinh khủng nhất là chỉ một lần tiện mắt nhìn qua chứ không hề có ý định ra tay.

Không chân chính ra tay làm một vị Địa Tiên không thể nhúc nhích, rốt cuộc phải tu vi cỡ nào mới đạt tới việc này? Trong lòng Đường Kiếp hoảng sợ.

Bên kia Hỏa Thiên Tôn thầm rủa thư sinh hồi lâu. Hắn không biết đối phương vốn là ma đầu, làm việc hỉ nộ tùy tâm, tình huống như hắn có thể coi là nhẹ nhàng nhất rồi.

Chỉ có điều liên tiếp ba phen gặp cảnh này, lòng tin của Hỏa Thiên Tôn bị đả kích quá nặng.

Khi áp lực biến mất, Hỏa Thiên Tôn đứng lên, lại thấy xa xa một tu giả áo vàng bay tới.

Người nọ nhìn thấy Hỏa Thiên Tôn thì bay tới:
- Vị tiên hữu này, xin hỏi phía trước là đâu?

Hỏa Thiên Tôn thấy vậy không cần nghĩ ngợi, trực tiếp quỳ quỳ rạp trên mặt đất:
- Tiểu nhân tham kiến Thượng nhân! Có điều gì cứ hỏi, biết thì sẽ nói.

Nói xong nói qua tình huống một lần.

Người áo vàng cảm thấy tò mò:
- Tiên hữu nói thôi, hành đại lễ làm chi? Ta và ngươi đều là Địa Tiên, không cần khách khí như thế.

Cái gì?

Hỏa Thiên Tôn ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn đối phương.

Chỉ thấy người nọ nhìn mình cười rồi bay vào không trung.

Hỏa Thiên Tôn ngạc nhiên nửa ngày, ngẫm lại không ngờ mình quỳ lạy một địa tiên, càng nghĩ càng nghẹn khuất, thổ huyết.

Hắn vốn là địa tiên tiêu dao vạn giới, chỉ vì thời vận không tốt, liên tiếp gặp người mạnh để luân phiên chịu nhục, đến thời khắc này lại tự rước lấy nhục, tâm tình kích động cả thần hồn cũng bị thương. Thổ huyết chính là căn nguyên tu luyện!

Bởi vậy nhổ ngụm máu này ra, Hỏa Thiên Tôn biết rằng không ổn, mình nhất định phải lập tức chữa thương, nếu không suy giảm tới căn bản, rất khó có thể thăng tiến, không còn tiếp tục thăng tiến được nữa.

Vội ngồi xuống ngay tại chỗ.

Chỉ là chưa ngồi được bao lâu, lại có một đám người tới.

Hỏa Thiên Tôn ngoan ngoãn ngồi yên tĩnh dưỡng, nếu đối phương hỏi thì trả lời, tóm lại sẽ không vô lễ, cũng sẽ không sợ tới quỳ xuống như lần trước.

Chỉ có điều đám người kia bay tới. Nhìn hắn một cái, đột nhiên đồng thanh quát:
- Chính là hắn!

- Lên!

Chỉ thấy rầm rầm vô số đao quang kiếm ảnh đập tới làm Hỏa Thiên Tôn hoảng sợ, nhảy lên nói:
- Chư vị đừng hiểu lầm, tại hạ cùng với chư vị không cừu không oán...

- Không sai, đúng là ngươi!
Một nam tử trả lời, kiếm trong tay đã chém ra kiếm quang, tràn ngập thiên đạo ý, là một kiện Đạo Binh.