Chỉ là một bàn cờ cũng tốn rất nhiều thời gian.
May mắn là thông qua bản tôn bên ngoài, Đường Kiếp biết thời gian nơi này và bên ngoài có sự khác biệt. Chỗ Đường Kiếp thời gian nhanh hơn bên ngoài một phần một trăm. Nói cách khác bên ngoài là một ngày, trong này là một trăm ngày.
Lúc này Đường Kiếp mới có thể an tâm giải trận.
Hư không năm tháng, Đường Kiếp cứ như vậy an tâm phá giải, cũng không biết qua bao nhiêu ngày, đột nhiên cảm giác trong tinh không kích động, giống như có một cục đá quăng vào mặt hồ yên lặng, trong tinh không gợn sóng.
Đường Kiếp chỉ thoáng cảm thụ một chút, liền biết Hỏa Thiên Tôn đã vào.
Người này bị ngón tay ngọc làm bị thương nặng liền trốn ở bên ngoài nghỉ ngơi, giờ đã khôi phục liền cả gan xông vào. Đáng tiếc ngón tay ngọc không ở đây, không ai có thể đánh hắn ra.
Tuy biết là Hỏa Thiên Tôn tiến vào, Đường Kiếp vẫn lơ đễnh, chỉ tiếp tục cúi đầu tính bàn cờ. Mê trận rất lớn, tỷ lệ Hỏa Thiên Tôn gặp phải cực kỳ bé nhỏ.
Hỏa Thiên Tôn vào hư không, trong lòng mừng thầm không ngừng.
Hắn cũng không giống như Đường Kiếp an tâm phá trận, càng không có bản tôn ở bên ngoài nhắc nhở hắn thời gian biến hóa. Bởi vậy sau khi thử qua vài lần, biết mê trận không dễ phá liền trực tiếp vượt qua Độ Hư không bay tới trước.
Hiển nhiên là tính toán ỷ vào thực lực của Địa Tiên xông lên.
Chỉ là bay chưa được bao xa, chợt nghe hư không phía xa đột nhiên bị oanh một chút, giống như có đồ vật gì đó bị đánh thức, tiếp theo là một tiếng gầm nhẹ vang lên, giống như Hồng hoang cự thú từ thời viễn cổ đang trong giấc ngủ tỉnh lại, mang theo khí tức cổ xưa làm người ta cảm thấy bị uy hiếp.
Hỏa Thiên Tôn trong lòng chấn động, thân hình vội dừng, chỉ thấy xa xa hư không, trong bóng đêm thâm trầm đột nhiên sáng lên hai điểm tinh quang.
Không, đây không phải là tinh quang, mà là ánh mắt.
Hai ánh mắt sáng như sao vừa xuất hiện, tựa như tinh quang chiếu sáng hắc ám, lộ ra một gương mặt khổng lồ dữ tợn. Nhìn kỹ rõ ràng là một con rắn khủng bố từ trên hư không uốn lượn bơi tới, tản mát ra một cỗ khí tức cường đại mà khủng bố.
- Đây là... Thái cổ Hồng hoang cự thú!
Hỏa Thiên Tôn sợ run thành tiếng.
Giờ phút này xuất hiện, đã không phải tồn tại thời kỳ thượng cổ mà là cự thú từ thời thái cổ hồng hoang.
Tồn tại như vậy đã rất khó dùng cảnh giới phân biệt thực lực của nó, dù sao có thể sống được lâu như thế cũng là một biểu hiện của sự hùng mạnh.
Thời khắc này, thái cổ cự xà bơi tới gần Hỏa Thiên Tôn, từ xa nhìn lại như kéo dài qua khắp tinh không, đuôi nó quét ngang qua Hỏa Thiên Tôn.
Hỏa Thiên Tôn làm sao còn dám dừng lại, quay đầu bỏ chạy, thân hình hóa làm một đạo hỏa quang, bay vút mà đi.
Đuôi rắn kia nhanh hơn Hỏa Thiên Tôn, đã đánh vào người Hỏa Thiên Tôn. Hỏa Thiên Tôn đúng lúc phát động bình thiên quan, đồng thời dùng căn nguyên ly hỏa làm lá chắn.
Đây là lá chắn mạnh nhất của hắn, nhưng khi đuôi rắn quét tới thì chỉ như trang giấy mỏng bị một kích phá hủy, dư thế không giảm, đụng vào bình thiên quan tạo ra lửa cháy rừng rực.
Bình thiên quan không hổ là Đạo Binh, cho dù là thái cổ hồng hoang cự thú công kích cũng chắn được. Tuy nhiên nó chắn hạ công kích nhưng không chăn được liên hoàn kích. Dưới sức ép của đuôi rắn, Hỏa Thiên Tôn bị đánh bay biến mất ở lốc xoáy miệng.
Dựa vào bình thiên quan siêu cấp phòng ngự, Hỏa Thiên Tôn không chết, tuy nhiên lần này cũng bị đánh tới mặt xám mày tro, trong lòng vừa sợ vừa giận. Nghĩ sao trong mê trận lại có đại yêu khủng bố như thế. Có yêu vật như vậy ở đó, trừ phi là Đại La Kim Tiên, nếu không cho là Chân Tiên cũng chưa chắc qua được.
Đường Kiếp trước tiên tự mình đi vào, đụng phải thái cổ đại yêu chắc chắn chết không thể nghi ngờ. Hắn chết không tiếc, tiếc là số bảo bối với Táng Thần Diệm kia. Tuy nhiên lại nói tiếp, lúc mình vừa bay qua, mơ hồ có thể cảm thấy Táng Thần Diệm còn tại.
Chẳng lẽ Đường Kiếp chưa chết?
Nhưng nếu không chết, vậy có thể sống đi qua hay sao?
Hỏa Thiên Tôn rốt cuộc không phải ngu ngốc, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, rốt cục hiểu ra, biết Đường Kiếp hơn phân nửa không lựa chọn cường xung mà là kiên nhẫn phá trận, cho nên mới sẽ không dẫn động đại yêu kia. Cho dù là hiện tại, thái cổ rắn dùng một đuôi quét bay cũng không có động tĩnh, có thể thấy nó sẽ không công kích.
Kể từ đó, tâm thần còn đang sợ hãi vạn phần lần nữa hoạt động, không biết mình có nên đi vào không.
Đang lúc tự hỏi, chỉ thấy từ xa có một đám người bay tới, nhìn thấy lốc xoáy vui mừng hô ra tiếng.
Hỏa Thiên Tôn không nghĩ ngờ có tu giả khác nghe thấy động tĩnh đuổi đến, trong lòng khiếp sợ. Chỉ thấy lúc trước một người chỉ vào Hỏa Thiên Tôn nói:
- Bên kia có người, xem ra động tĩnh lúc trước hơn phân nửa có liên quan tới người này rồi.
- Xem bộ dáng kia của hắn, chắc là bên trong chịu thiệt chạy đến đấy, vẫn chưa chiếm được chỗ tốt gì.
- Hỏi một chút hắn bên trong có cái gì.
Một gã nói.
Theo lời nói, đã có một gã bay về phía Hỏa Thiên Tôn.
Trong lòng Hỏa Thiên Tôn tức giận. Hắn vốn không phải người Hồng hoang đại lục, chỉ là trong lúc dạo chơi nghe nói Vạn Giới Vương Đình mở ra mới tiến vào, thời gian vào Vạn Giới Vương Đình cũng muộn hơn người khác mấy ngày, bởi vậy cũng rõ các thế lực trong đó.
Nhìn đám người mặc hoàng y nhích lại gần mình, cũng không gặp tồn tại gì dũng mạnh, không nhịn được nói:
- Cút ngay, ai dư hơi để ý tới ngươi.
- Hả?
Trong đám người kia, một lão già lông mi trắng lặng lẽ nhìn xuống.
Khí thế của ánh mắt này chấn động Hỏa Thiên Tôn run lên, bật thốt thành tiếng:
- Chân Tiên?
- Lớn mật!
Lão già lông mi trắng ép một chưởng xuống.
Nếu dựa vào bình thiên quan, Hỏa Thiên Tôn tự tin là có thể chống được một chưởng này. Nhưng hắn đi lại vạn giới nhiều năm, biết rõ bảo vật không thể để lộ. Khi đám người kia đến, hắn đã thu hồi bình thiên quan. Thời khắc này nhìn thấy Chân Tiên càng sẽ không sử dụng, không tránh không né, tùy ý cho lão già lông mi trắng tát một cái rồi cầu khẩn nói:
- Tiểu nhân đã sai, mạo phạm Chân Tiên thiên nhan!
Lão già thấy hắn không kháng cự, lúc này mới hừ một tiếng:
- Lão phu ghét nhất bị loại tán tu, vừa không bản lĩnh, lại không có nhãn lực, toàn dựa vào khuôn mặt sống tạm đến nay.
Hỏa Thiên Tôn vừa thẹn vừa phẫn, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể cầu khẩn nói:
- Là tiểu nhân có mắt không tròng!
- Ngươi thật sự có mắt không tròng, thậm chí cả trang phục Tề Thiên tông cũng không nhận ra, dám bảo chúng ta tránh ra, quả thực muốn chết!
Một gã hừ nói.
- Tề Thiên tông?
Hỏa Thiên Tôn nghe được chấn động toàn thân.
Hắn mặc dù vô tri nhưng vẫn biết Tề Thiên tông, không ngờ mình đắc tội Tề Thiên tông, trong lòng lập tức hối hận không ngừng.
Lão già lông mi trắng đã nói:
- Mau nói tình huống bên trong, nếu nói đúng, tha cho ngươi khỏi chết.
Hỏa Thiên Tôn làm sao còn dám giấu diếm, kể hết đầu đuôi gốc ngọn ra, đương nhiên chuyện về Đường Kiếp thì sơ lược, chỉ nói tên tiểu tử có cừu oán với mình giờ đã trốn vào hư không.