Theo sau chỉ thấy xa xa ầm một tiếng, bản tôn hóa vào không trung, chợt bạo dâng lên một mảnh tinh quang.

Tinh quang rạng rỡ, ở chính giữa dâng lên lực lượng màu hồng.

Đường Kiếp cảm nhận được đó là Tiên Nguyên lực.

Thể Tu bản tôn tấn thăng đến tiên linh thân thể tu thành Tiên Nguyên lực, giờ phút này kịch liệt bùng nổ, khuếch tán ra thủy triều ngút trời.

Làm người ta cảm thấy kinh ngạc chính là thuỷ triều không phải khuếch trương ra ngoài mà là hướng vào trong.

Không ngừng sụp đổ!

Dần dần hình thành một hắc động giống như tồn tại, trên không trung không ngừng chuyển động.

Theo sau đó, chỉ thấy quanh hắc động sinh ra một hình người.

Đó là Đường Kiếp.

Hắn lại lần nữa từ trong hư không xuất hiện.

Giống như bất tử tiên nhân từ trong hư không đi ra, hắc động theo thân thể của hắn xuất hiện dần dần biến mất, biến mất ở vị trí trái tim.

Bản tôn sống lại.

Đúng lúc này, nửa ngón tay xa xa đột nhiên tái khởi, bay về bên này.

- Không!
Đường Kiếp giận kêu một tiếng, bay vội ra lốc xoáy, không tiếc lấy bản thân ngăn cản, đồng thời tâm niệm truyền lại, để bản tôn mau chóng rời khỏi.

Hắn lúc này vì cứu bản tôn đã gần như tiêu hao hết tất cả sinh mạng lực, mặc dù vẫn là xuất khiếu thiên tôn, nhưng sinh mạng lực đã suy nhược như dầu hết đèn tắt. Ngón tay kia mà tới, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Không ngờ Đường Kiếp chạy tới lốc xoáy, ngón tay kia lại ngừng lại, cũng không công kích Đường Kiếp, chỉ có điều không ngừng bay lên, tìm cơ hội.

Đường Kiếp ngạc nhiên.

Hắn không rõ đây là chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía dưới bản tôn chẳng những không rời đi, ngược lại phẫn nộ tới trong mắt hiện màu đỏ quỷ dị.

Đó là sát khí.

Trong lòng Đường Kiếp cả kinh, lúc này mới cảm thấy liên hệ giữa mình và bản tôn có một tầng trở ngại, giống như có thứ gì ngăn cản bọn hắn, khiến hắn và bản tôn không thể có suy nghĩ chung.

Mặc dù như thế, Đường Kiếp vẫn cảm nhận được hận ý mãnh liệt trên người bản tôn.

Hận ý ngập trời, thâm sâu như biển.

Bản tôn sao lại có hận ý như thế?

Đường Kiếp khó hiểu.

Nhưng lập tức hiểu được, đây không phải ý của bản tôn mà là Binh Chủ!

Là Binh Chủ hận Ngọc Thành Tử. Nhưng sao ý chí của Binh Chủ có thể biểu hiện thông qua bản tôn?

Chẳng lẽ Binh Chủ thật sự chuyển sinh lên bản tôn? Hay là thực lực của Binh Chủ cường đại đến thông quá ý chí của biểu hiện qua hắn?

Trong lòng Đường Kiếp thất kinh.

Chưa đạt tới độ cao nhất kia, Đường Kiếp không dám nói bừa.

Nhưng mặc kệ như thế nào, Đường Kiếp cũng không thể thấy bản tôn tự tìm đường chết, hắn không ngừng thúc dục ý chí nhắc nhở bản tôn.

Qua ngăn cách hùng mạnh, bản tôn rốt cục cảm nhận được ý của phân thật, nhìn hắn thật sâu rồi đi xuống.

Thấy vậy, lúc này Đường Kiếp mới thở dài một hơi.

- Hóa ra là như vậy sao. Ngươi cự tuyệt, chỉ vì lực lượng của Binh Chủ sao?
Đường Kiếp thì thào tự nói.

Ngón tay ngọc tuy mạnh, nhưng điều khiển ngón tay không phải ý chí của Cơ Dao Tiên, mà là tồn tại chôn sâu trong mộ.

Ngọc Thành Tử và Binh Chủ có quan hệ gì, hắn không biết, nhưng hiển nhiên, thù hận đã sâu như biển, lực lượng lưu lại vẫn căm thù nhau.

Trong tưởng tượng, Đường Kiếp hy vọng là nguyên nhân thứ hai.

Bản tôn rời đi, ngón tay ngọc rốt cục không dây dưa nữa, trên không trung vẽ một vòng rồi rơi vào lòng Đường Kiếp.

Chỉ có điều ngón tay đen đi không ít, mặt vỡ vốn đỏ tươi mờ đi rất nhiều. Có thể thấy chỉ này tiêu hao không ít. Mặc dù như thế, chỉ bằng việc có thể làm Hỏa Thiên Tôn bị thương nặng, sự khủng bố của Đại La Kim Tiên, Đường Kiếp cũng coi như thấy được.

Chỉ không biết thánh tiên chứng đạo như thế nào, Binh Chủ đánh vỡ vương đình như thế nào.

Hắn không nghĩ ra, cũng nghĩ không thông.

Chỉ khi về chỗ của mình, lúc này hắn mới chính thức có thời gian xem kỹ xem nơi này.

Sau lốc xoáy là một phiến hư không, xa xa thoạt nhìn lốm đa lốm đốm, thật giống như vô số tiểu thế giới, Đường Kiếp từ núi cao thật sự đi tới bầu trời.

Ở cách Đường Kiếp không xa có một ngôi sao chợt lóe chợt tắt.

Đường Kiếp nhìn về phía vì sao kia, vì sao kia như cảm nhận được ý chí của Đường Kiếp, không ngờ tự động bay tới, tới gần Đường Kiếp.

Vì thế Đường Kiếp bay qua, bay hơn nửa ngày mới tới được bên cạnh, rõ ràng là một khối thiên thạch, nhìn từ xa sáng ngời như sao.

Đường Kiếp đứng trên tinh thạch, tinh thạch liền tự động bay đi, trong hư không bay đến bên cạnh một tinh thạch khác.

Trong lòng Đường Kiếp vừa động, nhảy lên tinh thạch đối diện, chỉ thấy tinh thạch trên ở không trung đi một vòng lại quay trở lại, ngược lại tinh thạch dưới chân tiếp tục bay, không biết mang Đường Kiếp đi phương nào. Lại thêm một lát, lần này đi tới hai tinh thạch mới dừng lại.

Lúc này Đường Kiếp rốt cục hiểu ra, vẫn còn chưa xác định, xem trái xem phải cuối cùng lại bước lên viên bên trái, chỉ thấy tinh thạch lúc trước tiếp tục trở về, tinh thạch mới đưa hắn đi khắp nơi, không lâu sau mới bay tới chín viên bên cạnh.

Đến tận đây Đường Kiếp đã có thể xác định, đây cũng là một mê cung. So với mê cung trước, loại mê cung này to lớn hơn, cũng càng thêm phức tạp. Đường Kiếp không biết tinh thạch vận chuyển rốt cuộc có bao nhiêu khối, nhưng nhớ mang máng lúc ban đầu thấy lốm đa lốm đốm, số lượng thế nào cũng không ít hơn ngàn vạn.

Đường Kiếp nhớ thời kỳ thượng cổ có một loại đại trận, kêu Mê La Thiên Tung trận, chính là lấy chu thiên sao làm dẫn, bố trí siêu cấp mê trận, uy năng dũng mãnh, rất có thể chính là trận này. Trận này một khi bố trí thành còn có cố định cách đi. Một khi đi nhầm một bước, sau đó đi như thế nào cũng sai.

Bên trong này, số lượng tinh thạch đông, còn có thể không ngừng biến hóa vị trí, phương pháp không đúng thì làm thế nào cũng mơ hồ. Cũng không thể tự dựa vào mình bay qua, không gian mê trận rộng lớn vô ngần, trong hư không cũng có nguy cơ rất lớn. Những nguy cơ này dạng gì cũng có, xem tâm tư và thực lực người bày trận. Suy xét đến đây là mộ của tiên đế, Đường Kiếp tuyệt không cho rằng lấy thực lực của mình có thể mạnh mẽ xông tới.

Giờ phút hiểu đây là một tòa mê trận, Đường Kiếp cũng không vội.

Hắn vốn là đại gia trận pháp, am hiểu phá trận. Lập tức lựa chọn một khối tinh thạch đi lên, để tinh thạch mang mình rời xa, cũng ở trên tinh thạch đặt một dấu hiệu, đồng thời trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng xuất hiện một bộ bàn cờ sao trời. Mỗi khi Đường Kiếp đi qua một ngôi sao, trên bàn cờ sẽ có thêm một quân cờ đối ứng, cung cấp cho Đường Kiếp phán đoán, phân tích.

Đây là thủy ma công phu, nếu muốn phá trận, trước tiên bóc được mạch đại trận, sau đó mới có thể phá giải từng điểm, càng muốn trộm càng không cách nào thành công. Chỉ có điều Đường Kiếp cũng thật không ngờ, thời gian dài hơn suy nghĩ của mình.

Từ nơi nhìn lên, Đường Kiếp trong tinh không không ngừng phiêu diêu, ghi nhớ từng tinh thạch, tính toán vị trí của nó, tính toán lộ tuyến biến hóa của nó.

Mới đầu Đường Kiếp còn tưởng rằng rất nhanh có thể thăm dò biến hóa trong trận, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện, trận này rộng lớn vượt qua sự lý giải của hắn, sự rườm rà phức tạp làm người ta giận sôi.