Xa xa đám hài đồng chơi đùa ở cửa thôn nhìn thấy Đường Kiếp tựa như nhìn thấy quỷ, xôn xao chạy vào trong thôn. Đường Kiếp cũng không để ý, hoặc nói hắn rất hài lòng với hiệu quả này. Người trong thôn nhanh chóng chạy ra, ngạc nhìn nhìn Đường Kiếp, thấy không có vũ khí, chứng tỏ cuộc sống của họ không có nguy hiểm gì, thấy người xa lạ cũng không có ý thức phòng bị.
Một vị chống quải trượng run rẩy đi ra nói:
- Khách nhân từ đâu tới đây?
Đường Kiếp đã dùng bí pháp nghe hiểu đối phương, đồng dạng trả lời:
- Từ thế giới bên ngoài.
- Thế giới bên ngoài? Đám người lập tức sôi trào.
Có người lớn tiếng nói:
- Ta biết ngay, nhất định còn có thế giới bên ngoài, nhất định có! Các ngươi còn không tin, xem đi, xem đi, ta nói đúng!
Một thôn dân lớn tiếng la hét.
Vì thế một đám thôn dân mời Đường Kiếp vào thôn, kể một chút chuyện bên ngoài.
Mặc dù biết Hỏa Thiên Tôn ở phía sau đuổi giết, nhưng Đường Kiếp cảm giác, cảm thấy thế giới của tiên đế nhỏ như vậy là rất cổ quái. Phải biết tiểu thế giới của hắn cũng đã linh khí khí trời, có tư cách có thể tu tiên, ở hòn đảo giữa Sơn Hà Xã Tắc Đồ đã có sinh linh bắt đầu thử tu luyện. Lấy năng lực của tiên đế Ngọc Thành Tử, nói tiểu thế giới có một tu tiên quốc gia cũng không phải chuyện kỳ quái, nhiều nhất là bị hạn chế cấp bậc, tỷ như ở đây chỉ có thể tu đến Tử Phủ, đó mới xứng với thân phận tiên đế.
Nhưng hiện tại đường đường thế giới của tiên đế chỉ là một vùng nông thôn, cũng không khỏi quá mức đơn sơ.
Đường Kiếp có tâm tìm hiểu, vì vậy theo thôn dân đi vào.
Vào thôn, có thôn dân pha trà cho Đường Kiếp.
Trà là loại thôn dân tự chế, đen đen ngòm cũng không biết là vật gì, hương vị cũng thơm, nước thì trong suốt. Đường Kiếp uống một hớp, hương vị thơm ngọt.
Bên này chúng thôn dân vây quanh Đường Kiếp, hỏi hắn chuyện thế giới bên ngoài.
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, liền lựa chọn mấy câu trả lời, thuận tiện tìm hiểu chuyện của thôn dân.
Hoá ra những thôn dân này là đời đời lớp lớp sinh hoạt ở đây, bởi vậy không biết xuân thu, cũng không biết năm tháng. Chỉ nghe tổ tông nói, bọn họ vốn không phải sinh linh sống ở đây mà từ thế giới bên ngoài tiến vào, bởi vậy với thế giới bên ngoài cũng có chút hiểu biết. Chỉ có điều niên đại xa dần, rất nhiều chuyện chỉ tồn tại ở trong điển tịch, sau đó thôn dân nơi này không còn đi sâu tìm hiểu. Trăm ngàn năm qua, này người trong thôn đã trải qua bao nhiêu thế hệ, điển tịch cũng sớm hóa tan thành tro bụi, hậu nhân dần dần còn chả biết là có thế giới bên ngoài, chuyện xưa chỉ là thần thoại, truyền thuyết tồn tại trong trí nhớ, tồn tại ở trong giấc mộng của mọi người.
Mãi cho tới hôm nay, sự xuất hiện của Đường Kiếp, mới khiến cho mọi người biết rằng, hoá ra bên ngoài quả thật có một thế giới giác.
- Nói như vậy, nơi này chỉ có các ngươi hả?
Đường Kiếp hỏi.
Thôn dân liền cùng nhau gật đầu.
Bọn họ cũng từng thăm dò qua tiểu thế giới, trên thực tế tiểu thế giới nhỏ hơn Đường Kiếp tưởng tượng, các thôn dân đã sớm dùng hai chân đo đạc qua vùng thổ địa này. Trong mắt bọn họ, thế giới chính là lớn như vậy, thậm chí đều mất đi năng lực tưởng tượng, bởi vì bọn họ căn bản không thể giải thích vì sao nó lại tồn tại như vậy. Đối với bọn họ mà nói, thế giới có điểm cuối.
Đường Kiếp hỏi điểm cuối như thế nào.
Thôn dân khoa tay múa chân, nói là một màn hào quang trong suốt. Mặc dù là trong suốt nhưng không thấy bên ngoài có gì.
Đường Kiếp cảm thấy kinh ngạc, trong lòng mơ hồ thấy quái dị.
Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng có biên giới, cũng không phải hào quang trong suốt mà là một mảnh hư vô, dùng cho tương lai tiếp tục khuếch trương. Nhưng biên giới hào quang hắn cũng từng thấy qua, đó là ở Binh Chủ Bí Cảnh.
Chẳng biết tại sao, Đường Kiếp cảm giác, cảm thấy mơ hồ có chút liên hệ, nhưng tìm không ra chứng cớ.
Thời khắc này câu hỏi có chút vấn đề, tuy nhiên những thôn dân kia sinh hoạt tại không gian hữu hạn, kiến thức hữu hạn, cũng thật sự không biết gì. Chỉ biết vùng này không gian hữu hạn, ngoại trừ ngọn núi trước mắt và con sông ngoài kia thì không còn gì nữa.
Không gia hữu hạn chật chội như thế không ngờ lại là mộ của tiên đế khiến Đường Kiếp cảm thấy khó tin, phải biết rằng cho dù Sơn Hà Xã Tắc Đồ của hắn còn lớn hơn nơi này gấp trăm lần chứ đừng nói thế giới đã nạp tu di, không gian trong mộ không nên nhỏ như vậy.
Không đúng!
Trong đầu Đường Kiếp xuất hiện một ý niệm.
Hắn đột nhiên nhớ tới trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, một đám sinh linh sinh hoạt tại trung ương tiên đảo, tuy rằng cũng tin tưởng bên ngoài có thế giới rộng lớn hơn nhưng chúng chưa bao giờ nghĩ đi ra khỏi tiên đảo.
Đối với bọn họ mà nói, tiên đảo chính là toàn bộ, đừng nói là thế giới ngoài Xã Tắc Đồ, chính trong Xã Tắc Đồ, sinh linh kỳ thật cũng chưa bao giờ đã trải qua.
Nghĩ vậy trong đầu Đường Kiếp hiểu ra gì đó.
Nơi này nhất định còn có một con đường thông tới khu vực thần bí hơn.
Hắn vội hỏi thôn dân.
Quả nhiên có tin tức, hoá ra chỗ lớn nhất nơi này là một ngọn núi. Trên núi quanh năm mây đen, có thể thấy được sấm sét tia chớp. Từng có người muốn lên đỉnh núi lại bị sấm sét dọa lui về. Người trong thôn đã ngàn vạn năm chưa có ai có thể lên tới đỉnh núi.
Vì thế trong thôn có lời đồn đại, chính là ai có thể lên tới đỉnh núi, là có thể đi vào thế giới bên ngoài.
Từng có kẻ không tin liều chết đi tới, kết quả không trở về. Không ai biết hắn thành công bước lên bờ đối diện hay đã chết trên đường.
Nhưng với thôn dân mà nói, núi cao kia chính là cấm địa, không dễ dàng đi lên.
Nghe nói như thế, trong lòng Đường Kiếp biết núi kia hơn phân nửa chính là con đường thông thiên, nơi này gọi là thiên, tuy nhiên chỉ là tiểu thế giới sâu thêm một tầng.
Không thể tưởng được thế giới tiên đế cũng có nhiều tầng.
Đường Kiếp đã biết chỗ để đi, giờ phút này cũng không muốn lưu lại, lập tức khởi hành.
Lúc gần đi hắn nói với mọi ngươi nơi đây có khả năng gặp nguy hiểm, đề nghị bọn họ đổi nơi khác.
Đại bộ phận thôn dân cũng đã quen sinh hoạt ở đây, cũng không nguyện ý rời khỏi. Đường Kiếp cũng không cưỡng cầu, chỉ đem thôn dân nguyện ý vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, để đám người Hứa Diệu Nhiên chiếu cố.
Đây cũng là lần đầu thôn dân nơi này thấy thủ đoạn của tiên gia, một đám sợ tới mức quỳ gối tại chỗ, nhưng cũng có không ít thôn dân hồi tâm chuyển ý, nguyện ý cùng tiên nhân đi.
Nhưng cũng có người bảo thủ, thề sống chết không muốn rời khỏi.
Đường Kiếp cũng không miễn cưỡng, kỳ thật lựa chọn tốt nhất hiện giờ chính là giết chết những người này, để tránh bọn họ để lại tin tức cho Hỏa Thiên Tôn. Nhưng ý nghĩ này còn chưa kịp xuất hiện trong đầu Đường Kiếp.
Hiện giờ Đường Kiếp, không còn như trước, chiến thắng kẻ thù không từ thủ đoạn, hiện giờ hắn biết có việc nên làm có việc không nên làm. Người đều có mệnh, hắn sẽ hết sức đi giúp, nhưng đối với người đã lựa chọn vận mệnh của mình, hắn cũng không sẽ đau khổ liều mạng bảo hộ, đó là tâm tình hiện giờ của Đường Kiếp.