Nếu đổi là một kiện Đạo Binh công kích, Đường Kiếp có ba đầu sáu tay cũng phải chết. Giờ Đường Kiếp nhanh chân bỏ chạy, bình thiên quan không còn tác dụng gì, quả nhiên là bực mình vô cùng.
Bực thì bực. Hỏa Thiên Tôn đã sớm hận thấu xương, sao có thể buông tha hắn, hóa thành ánh lửa tiếp tục đuổi theo.
Chỉ có điều Hỏa Thiên Tôn tuy có bình thiên quan, Đường Kiếp cũng có vạn vật âm dương lô, vật ấy mặc dù không giống bình thiên quan có năng lực phòng ngự tuyệt hảo, nhưng một trăm lẻ tám kiện thần trân tạo thành thần quang cũng có thể công có thể thủ, vận chuyển tự nhiên. Nếu công không công được Hỏa Thiên Tôn thì lợi dụng tự bảo vệ mình cũng tốt.
Trên bầu trời ánh sáng đủ màu, tranh nhau gợn sóng như thủy triều lên xuống, tiếng sấm chớp, cuồng phong gào thét, u ám phấp phới, cảnh tượng thay đổi xen lẫn.
Truy đuổi mất một ngày.
Lòng đất Vạn Giới Vương Đình lớn như thế, cho dù dùng tốc độ của tiên nhân cũng có thể bay tới cả ngày.
Trong hôm đó, Đường Kiếp có thể nói là dùng hết thủ đoạn, Vạn Cổ Trọng Lâu, các đạo pháp còn có Chiến Hoàng Đồ lục….
Thập Tuyệt Sát Nhận và Thiên Ngân kiếm bộc chưa sử dụng, nhưng đó không phải lưu làm quân bài chưa lật để đối phó Hỏa Thiên Tôn, mà là vì tiến công cũng vô dụng, lãng phí không bằng tập trung tinh lực khôi phục lực lượng tiêu hao.
Quân bài ẩn chân chính chỉ có Đế Nhận và một thứ khác.
Đó là hi vọng cuối cùng, chưa tới mức chân chính liều mạng thì hắn không nguyện sử dụng.
Cùng lúc đó, Vân Thiên Lan, Hoàng Vô Cực, Tề Thiên tông, Tinh La môn và Ma tôn kia cũng đã xuống dưới lòng đất. Bọn họ cũng tích cực tìm kiếm địa phương huyền bí này. Vân Thiên Lan toàn lực đuổi theo, muốn cứu Đường Kiếp, tuy nhiên Đường Kiếp và Hỏa Thiên Tôn bay quá xa, tạm thời không đuổi kịp, mà ông còn phải không ngừng tập trung vị trí của Đường Kiếp, tốc độ bị ảnh hưởng. Tuy là Chân Tiên, nhưng ngoài tầm tay với.
Đường Kiếp biết Vân Thiên Lan tới cứu là rất khó, chỉ có thể cắn răng tiếp tục bay. Được thêm một đoạn, đột nhiên phát hiện phía xa có một vùng đất lớn.
Mới đầu Đường Kiếp còn tưởng đó là một ngọn núi, đợi bay lại gần thì rõ ràng là một tòa lăng mộ.
Lăng mộ cao ngất, toàn thân dùng ngọc thạch tạo ra, dầy đặc trận vân, phía trước còn có mộ bia khổng lồ.
Trên bia mộ viết chữ lớn, tản mát ra vô tận ánh sáng huy hoàng, chính là:
- Hỗn độn Tiên Tôn chứng nhận thời không mệnh đạo chủ thống vạn giới chư tiên chí đức chí thánh tối cao thánh tiên đế Ngọc Thành Tử chi mộ!
Tiên đế Ngọc Thành Tử chi mộ!
Nhìn mấy chữ cuối, Đường Kiếp hoàn toàn ngây ra.
Tiên đế Ngọc Thành Tử, là tồn tại trong truyền thuyết của Tinh La Đại Thiên Giới, chứng đạo thánh tiên, đứng đầu đại đạo, Vương đình tiên đế, một trong nhân vật hùng mạnh nhất Tinh La Đại Thiên Giới ngàn vạn năm. Một thân quét ngang Hồng Mông, sáng lập Vương Đình Chi Giới.
Khi Đường Kiếp ở trong Binh giám thấy Binh Chủ giận dữ phá vỡ Thiên đình, đã từng kỳ quái, vì sao Ngọc Thành Tử không xuất hiện?
Mãi khi thấy tiên mộ, Đường Kiếp mới hiểu, hoá ra Ngọc Thành Tử đã chết.
Đường đường tiên đế, không ngờ đã chết?
Hơn nữa bị chết vô thanh vô tức, cả chút động tĩnh cũng không có.
Hắn sẽ chết như thế nào? Hắn làm sao mà tử? Chẳng lẽ tu vi tới tới chứng đạo thánh tiên vẫn không thể trường sinh bất tử sao?
Đường Kiếp không hiểu, không rõ.
Nhưng hắn cũng không thời gian lý giải.
Hỏa Thiên Tôn vẫm đang hung ác đuổi theo, đầu đội bình thiên quan, chân đạp bát hoang hỏa, thân như làn khói lướt ngàn dặm, cứ như vậy đuổi theo Đường Kiếp.
Đường Kiếp nhìn thoáng qua Hỏa Thiên Tôn, lại nhìn tiên mộ.
Chỉ thấy tiên mộ có hai cánh cửa. Cao lớn nghìn trượng, nguy nga trang nghiêm, có vô số phù điêu sinh động khắc lên.
Khiến người kinh dị là cửa mộ mở một nửa.
Hai cánh cửa cũng không có khép lại mà hơi lộ ra một cái khe nhỏ, bên trong thâm trầm và hắc ám như một cái miệng khổng lồ.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Kiếp cũng không do dự, chạy thẳng vào trong tiên mộ.
Hỏa Thiên Tôn đầu tiên là bị chữ Ngọc Thành Tử chi mộ làm kinh sợ, rồi lập tức cười ha ha:
- Hay lắm, mộ của tiên đế khẳng định là trọng bảo trân quý. Mộ là của ta! Đường Kiếp dám vào trong mộ, đúng là tự tìm đường chết!
Nói xong một đạo hỏa quang chạy dọc trong mộ.
Bay vào trong mộ, chỉ thấy trong mộ là một phiến thiên địa, không gian bên trong còn lớn hơn bên ngoài, nội bộ rắc rối phức tạp.
Hỏa Thiên Tôn đang xem xét, chợt thấy phía trước có bóng người chợt lóe, đúng là thân ảnh của Đường Kiếp.
Hỏa Thiên Tôn hừ một tiếng:
- Chạy đi đâu!
Thân hình hóa lửa, bay tới trước.
Hắn bay cực nhanh, chỉ là vừa bay ra không bao xa thì thấy vách tường đột nhiên bắn ra một mũi ám tiễn.
Ám tiễn vốn không đáng ngạc nhiên, nhưng vào lúc đó, Hỏa Thiên Tôn lại có cảm giác uy hiếp.
Cảm giác này đã cứu hắn vô số lần, trong lòng biết không tốt, bình thiên quan đã lại phát động, chỉ thấy ám tiễn đánh vào bình thiên quan chấn động ra ánh sáng ngút trời.
Ám tiễn nhỏ mà uy lực đúng là thần kỳ.
Không chỉ như thế, trên ám tiễn còn có khói đen, có thể thấy được trên tên có kịch độc. Hỏa Thiên Tôn kiến thức quảng đại, liếc mắt một cái đã nhìn ra đây là hủ hóa tiên thủy độc, trong lòng hoảng sợ, lúc này mới ý thức trong mộ tiên đế cơ quan trùng trùng, cũng không phải dễ vào.
Điều này cũng đúng, dù sao cũng là mộ của tiên đế, nếu có thể làm cho người ta dễ dàng quay lại mới là lạ. Bố trí kiểu này đúng là nhằm vào cấp tiên nhân, ám tiễn như vừa rồi chỉ e là có uy lực yếu nhất.
Nhận ra điều này, Hỏa Thiên Tôn không dám dễ dàng xông loạn, ngược lại từng bước một cẩn thận đi tới, chỉ có điều trong lòng cũng buồn bực, mình trong tiên mộ còn phải thận trọng, sao Đường Kiếp kia lại dám xông loạn? Hơn nữa nhìn vào, hắn xông tới rất hăng say, trong tiên mộ vẫn còn quanh quẩn chấn động lúc hắn xông vào.
Trong lúc đó trong đầu xuất hiện một hình ảnh, đó là Đường Kiếp hóa thân ngàn vạn lần.
Hỏa Thiên Tôn này mới bừng tỉnh đại ngộ, Đường Kiếp chết tiệt, rõ ràng là đang lợi dụng hóa thân đi trước dò đường, vừa rồi mình chỉ đuổi theo một cái phân thân mà thôi. Khốn khiếp này cố tình dùng phân thân dụ dỗ mình đi vào cạm bẫy, hay cho tiểu tử giảo hoạt.
Không có phân thân thuật, mình cũng sẽ làm được, có gì đâu.
Hỏa Thiên Tôn đã đánh ra một đám lửa, lửa kia trên không trung tản ra biến thành một đám có hình dạng của Hỏa Thiên Tôn, tiến về phía trước.
Hỏa Thiên Tôn cùng phân thân đi sau, chỉ có điều đi không bao xa thì thấy bốn phía phong vân biến hóa, nhất đạo điện quang bổ tới. Điện quang thoạt nhìn bình thường, nhưng bên trong ẩn chứa năng lượng lớn kinh người, ngưng tụ điện quang sớm không phải quang, mà là hình thành thực chất, hóa thành một điện mâu đâm tới.
Lấy khả năng Hỏa Thiên Tôn cũng không dám cứng rắn chống đỡ, chỉ có thể dựa vào bình thiên quan lần nữa cường công, kích phát linh khí cuồn cuộn, ánh sáng chiếu lên hơn phân nửa tiên mộ. Xa xa truyền tới tiếng cười đắc ý của Đường Kiếp, hiển nhiên là biết Hỏa Thiên Tôn lại chịu thiệt thòi.
Hỏa Thiên Tôn tức giận đến ngứa cả răng, lại nhìn ba phân thân của mình đi ở phía trước, biết phân thân của mình không đủ, không cách nào dẫn phát cơ quan.