Đuổi không bao xa, chỉ thấy một cơn cốt âm phong thổi tới, cũng là thứ Đường Kiếp lấy ra ở cương phong hộ giới, khoét cốt tiêu da, âm độc vô cùng. Âm phong uy lực tuy lớn, đáng tiếc cũng là cây không rễ, nước không nguồn, Hỏa Thiên Tôn dùng một cỗ tiên khí bảo hộ đánh lên, sau va chạm kịch liệt âm phong kia đã hoàn toàn hóa tận.
Diệt âm phong, Hỏa Thiên Tôn lại đuổi, phía trước lần này là Hắc Thủy rất mạnh, cũng là Đường Kiếp dẫn động thủy hành sát trận, dùng vô tận trọng thủy, lật thiên lấp đất.
Hỏa thiên tôn cũng không thèm để ý, chỉ để nước đụng vào hỏa lực bốc hơi thành khói, chẳng đả thương đến Hỏa Thiên Tôn mảy may.
Hỏa Thiên Tôn đi nhanh về phía trước, cứ như vậy đi tới.
Xa hơn trước đó là hành thổ tai ương, động đất thiên diêu, loạn thạch đánh đập, khắp nơi đều là cạm bẫy tử vong. Cũng có mộc hành tai ương, rễ cây cắm sâu kéo không ngừng, cùng hành thổ công hướng Hỏa Thiên Tôn.
Hỏa Thiên Tôn bừng tỉnh bất giác, cành cây như quỷ quái chưa kịp tới gần người đã bị hỏa diệm hộ thể đốt làm bột mịn, tiên khí bảo hộ hạ lại như gió nhẹ quất vào mặt, rồi lại tiếp tục đi tới.
Các loại cạm bẫy đều vô dụng, các loại thủ đoạn đều vô công, ngũ hành đại tuyệt trận đã có tứ hành mất đi hiệu lực, còn hỏa Đường Kiếp không dám dùng, dùng hành hỏa đối phó Hỏa Thiên Tôn chính là đưa đồ ăn tới cửa.
Tuy nhiên đừng nhìn Hỏa Thiên Tôn biểu hiện tự nhiên, phóng khoáng, trong lòng đang phẫn nộ dị thường.
Theo hắn, đuổi giết Đường Kiếp vốn là việc dễ như trở bàn tay, không nghĩ tới kẻ này trơn trượt như thế, lợi dụng đại trận không ngừng tạo phiền toái cho mình.
Tuy rằng phiền toái không có ảnh hưởng trí mạng, nhưng cũng không ngừng tiêu hao tiên khí.
Trường kỳ sẽ bất lợi.
Nghĩ vậy, Hỏa Thiên Tôn hung dữ:
- Tiểu tặc, thực sự nghĩ có thể thoát khỏi lão phu sao? Nhận lấy cái chết!
Hắn rít gào ra tiếng, trên người kích phát lửa mãnh liệt, toàn thân biến thành một đạo hỏa quang phóng tới.
Lửa này tốc độ cực nhanh, ở trong động kéo dài, không thứ gì có thể ngăn cản hắn. Đường Kiếp ở lại bố trí ba đạo trận pháp ngăn cản Hỏa Thiên Tôn, không ngừng kéo lớn khoảng cách, nhưng sau khi Hỏa Thiên Tôn hóa lửa bay qua, ba trận pháp cơ quan vừa mới phát động, Hỏa Thiên Tôn đã xẹt qua để lại thanh âm phía sau.
Đường Kiếp thông qua thông linh tuệ nhãn nhìn thấy hết thảy, trong lòng hoảng hốt, biết chắc đây là bí pháp thần thông của Hỏa Thiên Tôn, chỉ có điều không ngờ sẽ nhanh như vậy. Mắt thấy Hỏa Thiên Tôn sắp đuổi kịp, Đường Kiếp biết không ổn, cắn răng lấy ra một vật ném ra sau.
Cùng lúc đó Hỏa Thiên Tôn đã hiện ra sau Đường Kiếp cách đó không xa.
Hắn lao tới nhanh như vậy, vượt qua vận tốc âm thanh, tiếng chưa tới thì người đã tới trước, tựa như một đạo thiểm điện, trước có chớp, sau mới có tiếng sấm.
Nhưng ngay lúc hắn xuất hiện, Đường Kiếp đã ném ra một vật.
Hỏa Thiên Tôn thấy rõ, kia rõ ràng là một kiện thần trân.
Sao Đường Kiếp lại ném vật đó ra?
Hỏa Thiên Tôn ngạc nhiên một chút, chỉ thấy trên thần trân tỏa ra ánh sáng, tản mát ra hơi thở nguy hiểm to lớn.
Trong lòng Hỏa Thiên Tôn khiếp sợ, lập tức biết không tốt, tốc độ cao không kịp dừng lại, chỉ có thể quyết định dùng tất cả tiên khí vào vòng bảo hộ, cứ như vậy lao tới.
Chợt nghe ầm một tiếng vang dội, thần trân nổ tung cuốn lấy Hỏa Thiên Tôn, linh khí va chạm tiên khí, cả vòng bảo hộ đều bị nổ tung, bức Hỏa Thiên Tôn bay ngược lại rất nhanh.
Bịch!
Hỏa Thiên Tôn đụng trở về vách đá. Thêm vào đại trận trên đó đánh Hỏa Thiên Tôn choáng váng.
- Khốn khiếp!
Hỏa Thiên Tôn tức muốn hộc máu.
Đường Kiếp khốn khiếp, xa xỉ dùng thần trân tự bạo!
Đây quả thực là sưu cao thuế nặng.
Tuy nhiên cũng chính là bởi vì một kiện thần trân tự bạo mới có thể bức lui Tiên Đài.
Ngay sau đó Hỏa Thiên Tôn tiên khí dâng trào, nháy mắt khôi phục chỗ bị thương, lại dường như không có việc gì như ánh lửa đuổi theo, đồng thời quát:
- Ta xem ngươi có mấy món thần trân.
Hỏa quang có tốc độ kinh người, nháy mắt đã đuổi theo Đường Kiếp, tuy nhiên chờ đợi hắn lại là một kiện thần trân ném tới.
Hỏa Thiên Tôn không biết của cải của Đường Kiếp, không ngờ hắn nổi điên như vậy, trơ mắt nhìn nước lũ cuốn tới, lại một lần nổ bung.
- Ta xem ngươi có thể có mấy món thần trân.
- Không hiểu ra sao cả.
Đường Kiếp bĩu môi, tiếp tục vắt chân lên cổ chạy như điên. Mặc dù nói tự nổ thần trân làm hắn đau lòng, nhưng số lượng thần trân của hắn vượt xa Hỏa Thiên Tôn nghĩ đến, riêng trong vạn bảo đại trận đồ đã có trăm kiện thần trân, chứ đừng nói ba mươi kiện thu được ở Đa Bảo cung.
Mặc dù như thế, hai kiện hạ phẩm văng ra cũng làm cho Đường Kiếp đau lòng, đây đều là tiền, đều là tài nguyên đó. Chỉ hy vọng Hỏa Thiên Tôn hao hết tiên khí sẽ biết lợi hại, không đuổi theo mình nữa.
Lúc này cửa động đã ở phía trước.
Đường Kiếp lao ra, quả nhiên nơi này và Thanh Vân Giới giống nhau, ra khỏi động chính là một mảnh thiên địa mới.
Trước mắt là một biển mây mênh mang, bốn phía nhìn không ra cái gì, giống như ở trên trời bình thường. Nhưng Đường Kiếp biết nơi này là Vạn Giới Vương Đình, chỉ có điều không biết người ở chỗ nào, kỳ quái là trong đầu không hề có ký ức liên quan tới chỗ này, có lẽ là Binh Chủ cũng chưa từng tới đây.
Ra khỏi động, có lợi có hại.
Khiếm khuyết là trận vân không hiện, trận thế không đủ chặt chẽ, rất khó lợi dụng ngũ hành đại tuyệt trận đối phó Hỏa Thiên Tôn. Ưu thế là không gian rộng mở, có thể cho thỏ tự do chạy.
Vung tay lên, Đường Kiếp đã thả Đồ Đồ ra, nói:
- Chạy!
Đồ Đồ đã quen, chỉ cần thả ra là chạy, cũng không nhìn phương hướng, nhanh chân bỏ chạy.
- Bên kia!
Đường Kiếp thấy nó hướng vào trong động chạy, tức giận chỉ về phía trước nói.
Hồng quang phía sau hiện ra, đó là Hỏa Thiên Tôn lại muốn xông tới.
Cuối cùng tốc độ của hắn cũng không thể nhanh bằng ánh sáng, Đường Kiếp ít nhất có thể thông qua phương này thức dự đoán.
Hắn đã lấy ra kiện thần trân thứ ba ném vào trong, sau đó không thèm nhìn cưỡi thỏ bay đi.
Chỉ thấy trong động có khói thuốc, hồng quang hiện ra, vọt tới cửa động lại bị nổ trở về.
Sau đó câu Hỏa Thiên Tôn nói "Ta sẽ không bỏ qua ngươi" mới bồng bềnh truyền đến.
Đường Kiếp bĩu môi khinh thường:
- Nhân vật phản diện bình thường đều nói như vậy. Tuy nhiên trong vòng một ngày nói nhiều như vậy... Ngươi là người đầu tiên.
Nói xong đã xách Đồ Đồ chạy vội.
Kế tiếp chính là Đồ Đồ và Hỏa Thiên Tôn so tốc độ.
Tuy rằng những thứ khác Đồ Đồ không được tốt lắm, nhưng bàn về tốc độ bay thì khó có ai vượt qua được nó.
Thời khắc này đằng vân giá vũ, Đồ Đồ bay một cách điên cuồng.
Nó biết phía sau có địa tiên đuổi theo, làm sao còn dám chậm rì rì, cơ thể như đạo điện xẹt về phía sa, tốc độ vẫn kém hơn Hỏa Thiên Tôn hóa lửa.
Dù rất uể oải, Đường Kiếp không thể không thừa nhận sự thật này —— chính là dù Đồ Đồ tốc độ tăng trưởng cũng khó thoát khỏi Hỏa Thiên Tôn đuổi giết.
Chẳng qua Hỏa Thiên Tôn chưa thể áp sát được ngay lập tức mà là từng bước tiếp cận...
Con mẹ nó!