Nó ăn quá nhiều, cần phải bài tiết.

Y Y đỏ mặt:
- Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!

Nhảy nhót chạy đi.

Tiểu đường đậu nghĩ rõ ràng là ngươi chạy tới xem ta mà, nhưng nó không thể nói, chỉ có thể chổng mông lui về phía sau mấy bước, cũng không biết giẫm vào đâu, chợt nghe ầm một tiếng vang, toàn bộ vạn bảo cung chấn động.

Mặt đất chấn động, Hứa Diệu Nhiên Y Y kinh hô:
- Chuyện gì xảy ra vậy?

Đường Kiếp hai mắt sáng ngời, đột nhiên xuất hiện phía sau đậu đậu, hai ngón tay nhấc nó lên.

Đáng thương đường đậu còn chưa giải quyết xong, cứ như vậy bị Đường Kiếp cầm lên, nhất thời khống chế không nổi, trên không trung có một khối lại một khối đỏ thẫm rớt xuống, chúng nữ xấu hổ, chỉ có băng hoàng tò mò nhìn tiểu đường đậu.

Đường Kiếp nhìn xuống, thấy mặt đất có chỗ bén nhọn nhô lên.

Vừa rồi đường đậu dẫm phải chỗ này đưa tới chấn động.

Bất quá nó không đủ lực lượng nên chỉ làm chấn động, không có kết quả gì.

- Đây là...
Hứa Diệu Nhiên cũng tới xem.

- Nếu ta đoán không sai, đây chính là bảo tàng của Đa Bảo cung.
Đường Kiếp hưng phấn nói:
- Thiên ý, đây là thiên ý! Tìm tới tìm lui không tìm được, tiểu đường đậu đạp một cước lại tìm ra.

- Vậy sao?
Hứa Diệu Nhiên cũng hưng phấn:
- Vậy còn không mau mở ra xem.

Đang muốn điểm xuống, Đường Kiếp lại ngăn nàng:
- Đừng nhúc nhích, nàng xem.

Đường Kiếp chỉ vào quanh điểm nhỏ, chỉ thấy trên mặt đất có hắc quang nhè nhẹ.

Trong lòng Hứa Diệu Nhiên rùng mình, biết chỗ này có cơ quan thủ hộ, vừa rồi tiểu đường đậu làm bí địa xuất hiện nhưng cũng để lộ cơ quan. Cũng may Đường Kiếp phản ứng nhanh kéo đường đậu lên.

Nhìn tiểu tử kia, chỉ thấy nó cũng không bất mãn, cứ như vậy cởi truồng đứng trong gió trong tay Đường Kiếp.

Hứa Diệu Nhiên nhìn nó bật cười:
- Còn không buông nó ra.

Đường Kiếp lúc này mới đặt đường đậu xuống.

Tiểu đường đậu lau mông chạy tới chỗ Y Y, Y Y vội né tránh, còn nói bẩn chết được làm đường đậu ngây ngốc, vẫn là băng hoàng vỗ tay nói:
- Qua đây.

Đường đậu đang muốn đi, Y Y dậm chân nói:
- Không được đi!

Tiểu đường đậu lập tức ngốc luôn, nhìn trái nhìn phải không biết làm thế nào cho phải.

Các nàng náo loạn bên này, Đường Kiếp thì bên kia quan sát, đầu ngón tay điểm ra một đạo kình khí thử dò xét cơ quan kia uy lực như thế nào, thuộc loại hình gì, nên phòng bị như thế nào.

Càng dò xét, Đường Kiếp càng thấy cơ quan tuy chỉ một chỗ nhưng có thiên cơ, ảo diệu vô cùng. Hắn dùng cả trí tuệ đến và động sát thiên mục, điên cuồng tính toán mới hiểu biết một chút về cơ quan đó.

Lau mồ hôi hắn nói:
- Nguy hiểm thật, không ngờ chỗ mở hung hiểm như thế, may mà là đường đậu phát hiện nơi này, nếu là ngươi khác phát hiện, chỉ sợ phải chết oan uổng.

Hứa Diệu Nhiên đang muốn hỏi là gì, chợt thấy phương xa có áng mây đỏ cuồn cuộn đến.

Mây đỏ khí thế vô biên, dáng vẻ bệ vệ.

Đường Kiếp ngẩng đầu, lập tức biến sắc, kêu lên:
- Không tốt!

Chợt nghe xa xa có âm thanh truyền đến:
- Đường Kiếp tiểu nhi, quả nhiên là ngươi! Còn không mau nhận lấy cái chết!

Theo tiếng hô này, mây lửa phóng lên cao, hóa làm một bàn tay lửa khổng lồ chộp tới Đường Kiếp, trong tầng mây hiện ra một gương mặt khổng lồ, đúng là Hỏa Thiên Tôn.

Đường Kiếp biết không ổn, gào to một tiếng, phản thủ đấm ra một quyền.

Chiến Hoàng Đồ lục thức thứ mười một, Huyễn diệt quyền!

Chỉ thấy trên bầu trời ảo hóa ra vô số quyền ảnh, hư thật giao thể làm trời sập đất sụt, mang theo chính khí trùng trùng điệp điệp nghênh đón bàn tay khổng lồ.

Quyền chưởng giao đụng, chấn động sóng lửa, Hỏa Thiên Tôn bị quyền phong bức lui.

Hỏa Thiên Tôn không khỏi kinh dị.

Mặc dù nói một trảo này thi triển từ xa, chưa dốc toàn lực, nhưng hắn dù sao cũng là Địa Tiên, thực lực mạnh mẽ, Đường Kiếp chỉ dùng có một quyền đã đánh tan ngọn lửa, thật là làm hắn khiếp sợ không thôi.

Trong lòng của hắn kinh ngạc, trong lòng Đường Kiếp cũng hoảng sợ không kém.

Chiến Hoàng Đồ lục chính là chiến kỹ mạnh nhất Binh Chủ lưu lại, năm đó hắn lấy tu vi hóa thần đánh xuất khiếu, sử dụng chiến hoàng bí kỹ đánh Linh Lung Tiên Tôn khó có thể ứng đối, mỗi một quyền phải làm nàng hao hết tất cả vốn liếng, còn muốn trả giá bằng thương tổn. Hiện giờ mình chỉ kém Hỏa Thiên Tôn một cấp, toàn lực oanh kích mà Hỏa Thiên Tôn không chút thương tổn, nhiều nhất chỉ bị đẩy lui, chênh lệch to lớn có thể nghĩ.

Cũng may Đường Kiếp vốn không có ý định đánh với Hỏa Thiên Tôn, một quyền oanh ra, tay áo cuốn lấy Y Y Hứa Diệu Nhiên băng hoàng, đường đậu vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, xoay người bỏ chạy.

Hỏa Thiên Tôn thấy hắn còn muốn chạy, dữ tợn cười một tiếng:
- Trốn đi đâu.

Chỉ vào phương xa, chỉ thấy xung quanh Đường Kiếp dấy lên đại hỏa, chặn đường lui của hắn. Ngọn lửa này là Hỏa Thiên Tôn tu luyện ngàn năm, lưu kim rực rỡ, hống hách vô cùng.

Đường Kiếp cũng không dám cứng rắn xông lên, chỉ có thể thêm vào tầng tầng bảo hộ, đồng thời đấm ra mười tám quyền liên tiếp.

Mười tám quyền mang theo quyền kình hùng mạnh, giống như mười tám thần thông đánh tới khiến tốc độ Hỏa Thiên Tôn chậm lại, đồng thời đã đứng vững phía sau ngọn lửa.

Hỏa Thiên Tôn hai tay vung lên, ngọn lửa kia không ngờ ngưng hư làm thật, hóa làm một trụ lửa lớn vây khốn Đường Kiếp, Đường Kiếp dùng 81 trọng quyền, đánh lửa của Hỏa Thiên Tôn kêu lên vang dội.

Hai người có ý tưởng giống nhau, Hỏa Thiên Tôn muốn vây khốn Đường Kiếp không cho hắn đi, Đường Kiếp thì vừa chạy vừa ngăn cản Hỏa Thiên Tôn tới gần. Song phương kỳ thật chưa nhìn thấy nhau đã đấu pháp từ xa.

Hỏa Thiên Tôn có biển lửa biến ảo, Đường Kiếp có vô song thần lực đụng độ nhau.

Nhưng trong cuộc chiến này, Đường Kiếp gần như phải dùng thảm bại chấm dứt. Thần lực chống cự không nổi thần thông, thiết cốt ngăn không được tiên khí, quyền của Đường Kiếp bị Hỏa Thiên Tôn bẻ gãy nghiền nát, ngược lại giúp ngọn lửa vây quanh thêm ngút trời, Đường Kiếp trong lúc nhất thời không thể thoát thân.

Hỏa Thiên Tôn tới gần, trong miệng hú dài:
- Đường Kiếp, năm đó để cho ngươi chạy, không ngờ hôm nay vẫn rơi vào trong tay ta. Đưa Táng Thần Diệm đây.

Bàn tay to đã chộp hướng Đường Kiếp.

- Muốn bắt ta? Đâu dễ dàng như vậy?
Đường Kiếp hắc một tiếng.

Một tay chấn động, lại một quyền đấm vào mặt đất, đấm vào điểm nhỏ nhô lên.

Nương theo một quyền này, chợt nghe đầu tiên là một tiếng vang thật lớn, tiếp theo chỗ nhô lên kia có một đạo quang trụ lao ra.

Cột sáng vô biên, giống như một con rồng ánh sáng mang theo khí tức từ thời thái cổ, một khi xuất thế chấn động thế nhân.

Rất xa, cũng không biết bao nhiêu người thấy phía Đa Bảo tiên khí hóa trường long bay lên trời, lóng lánh ra ánh sáng khôn cùng.

Một tảng đá lớn lởm chởm trong thung lũng, Vân Thiên Lan đứng chắp tay, ở dưới chân hắn là một yêu vật ba đầu, tản mát ra yếu khí ngút trời, đây rõ ràng là một đại yêu phản hư cấp lại bị Vân Thiên Lan chém mất tam đầu, lấy đi yêu hạch, luyện hóa yêu hồn, rên rỉ chết đi. Trong động phủ của đại yêu, chỉ thấy đám người Tiêu Biệt Hàn đã đi ra nói:
- May mắn không làm nhục mệnh, đã lấy được Thiên Tuyền thần đan và Thiên Cơ đồ.