Đường Kiếp lúc trước thu mười bốn kiện, cùng Hoàng Vô Cực hợp tác lại thu thêm hai mươi tám kiện, chia mỗi người một nửa là mười bốn kiện thần trân, chuyến này tổng cộng Đường Kiếp có gần ba mươi kiện thần trân, hơn nữa tất cả đều là trung phẩm trở lên. Một kiện cũng đủ dẫn phát vô số người tranh đoạt bảo vật, hiện giờ lại như rau cải trắng, mà ngay cả Hoàng Vô Cực cũng thổn thức:
- Tiểu hữu, ta cũng có được một lần cảm thụ cảm giác làm Đa Bảo thiên quân.

Đường Kiếp lại tiếc nuối nói:
- Không thể tưởng được Đa Bảo thiên quân nhiều đồ kỳ danh, nhưng trong cung lại chẳng có kiện Đạo Binh nào.

Hoàng Vô Cực nghe xong ngây ra:
- Đa Bảo thiên quân chính là Khí Đạo Tông sư, thần trân đều là do chính bản thân hắn tạo ra nên nhiều. Đạo Binh thì không phải thứ nhân lực có thể dễ dàng đúc thành. Lại nói, số lượng của Đạo Binh còn ít hơn Tiên Đài, có nhiều tiên nhân vẫn chỉ nắm giữ thần binh mà thôi.

- So như tiền bối?
Đường Kiếp cười nói.

Hoàng Vô Cực đỏ mặt phất tay áo:
- Việc này không đáng nhắc tới.

Hiển nhiên, hắn cả đời tung hoành nhưng chưa có nổi một kiện thần binh. Nếu giờ hắn biết Đường Kiếp có hai kiện đạo binh là Vạn Tiên Đỉnh, Hoàng Thiên ấn, còn có cả vĩnh hằng chi quan, sợ là mắt phải rớt ra rơi xuống.

Đường Kiếp nghe lời Hoàng Vô Cực, động lòng:
- Lấy uy danh của Đa Bảo thiên quân, trong tay mà không có nổi một kiện Đạo Binh thì thật khó tin. Tiền bối, có khi nào Đa Bảo thiên quân đặt ở nơi khác, hay trong Đa Bảo có càn khôn mà chưa bị phát hiện?

Hoàng Vô Cực ngây cả người, ngẫm lại gật đầu nói:
- Có khả năng này. Nếu là bỏ vào nơi khác, vậy ngươi ta không biết cũng thôi. Nhưng nếu ở trong Đa Bảo cung, tiểu huynh đệ nhìn thấu trận pháp còn tìm không ra, khó có khả năng tồn tại.

Đường Kiếp trầm giọng trả lời:
- Ta muốn khám phá thứ Đa Bảo thiên quân muốn cho ta xem.

Hoàng Vô Cực ngạc nhiên.

Đúng vậy.

Đường Kiếp có thể hiểu pháp trận là bởi vì hắn hiểu bức tường kia. Nhưng dù sao cũng là Đa Bảo thiên quân lưu lại, ý nghĩa là hắn cố ý lưu lại cho hậu nhân.

Nhưng nếu như có nhiều thứ hắn không có ý định lưu lại cho hậu nhân thì sao?

Hoàng Vô Cực nóng lòng, cầm tay Đường Kiếp nói:
- Đi, chúng ta tìm tiếp!

Hai người lại lần nữa tìm kiếm.

Một ngày trôi qua, hai người tìm kiếm đủ các góc, thậm chí cạy cả nền gạch nhưng vẫn không phát hiện cơ quan bí địa gì.

Nương theo các mắt trận bị phá, đại trận của toàn bộ Đa Bảo cung biến mất, tu giả mắt thấy không có thu hoạch gì đều rời đi, chỉ chừa hai người bọn họ như ruồi bọ ở trong đi loạn.

Mắt thấy không có gì, Hoàng Vô Cực mất kiên nhẫn.

Hắn giận dữ nói:
- Thời gian ở lại Vạn Giới Vương Đình chung quy hữu hạn, nếu tiếp tục ở đây chỉ sợ không thể thăm dò địa phương khác. Tiểu huynh đệ, ngươi xem....
Đường Kiếp nghe ra ý của hắn, suy nghĩ một chút nói:
- Tiền bối muốn rời đi thì cứ tự nhiên, ta còn muốn tìm tiếp.

Hoàng Vô Cực thấy hắn chưa từ bỏ ý định, cũng không tiện nói gì thêm, lấy từ túi Giới Tử ra một vật, lại là một túm đất cát.

Hoàng Vô Cực nói:
- Hồng Trần Sa chính là thứ ta phát hiện khi đi du lịch, không có tác dụng gì lớn nhưng tinh vật lại thích, thường lấy làm thức ăn. Ta giữ nó để khi tương lai gặp phải tinh vật hùng mạng cũng có phương pháp đối phó. Tiểu huynh đệ ngươi có tinh vật, không bằng tặng cho ngươi, coi như là một chút tâm ý.

Đường Kiếp liền thu nhận, bái tạ Hoàng Vô Cực.

Hoàng Vô Cực cười ha ha một tiếng, quay người rời đi.

Hồng Trần sa cầm trong tay nặng tựa Thái Sơn, thoạt nhìn đỏ tươi như máu, quỷ dị khó nói, thật sự không thể lý giải sao tinh vật lại thích ăn vật này.

Ngẫm nghĩ một chút, hắn gọi Y Y ra. Đương nhiên, Y Y vừa ra, Băng Hoàng cũng không chịu ở trong.

Đường Kiếp đưa hồng trần sa cho Y Y, Y Y nhìn vật ấy, kinh ngạc hỏi:
- Ca ca làm gì vậy?

Đường Kiếp trả lời:
- Ăn.

Y Y nhìn Đường Kiếp như nhìn quỷ:
- Ca ca điên rồi sao? Đây là đất mà, sao bắt muội ăn đất?

Đường Kiếp ngạc nhiên:
- Muội không thích?

- Nực cười!
Y Y vặn vẹo:
- Sao muội lại thích vật này!

- Không có đạo lý.
Đường Kiếp có chút buồn bực.

Hoàng Vô Cực rõ ràng nói tinh vật thích ăn, nhưng sao Y Y không có cảm giác gì chứ?

Đúng lúc này, Y Y đột nhiên nhận ra gì đó, sắc mặt cổ quái:
- A? Tiểu đường đậu làm sao vậy?

Đúng là tiểu đậu tử biến thành đứa bé, đúng là Đường Đậu.

Cây đậu từ lúc giao cho Y Y liền biến thành bảo bối nàng thích nhất, đi đâu cũng mang theo, tiểu đường đậu lại theo không để trong túi Giới Tử, mà có để cũng sợ nó buồn bực.

Đa số thời điểm đường đậu đều biết điều tồn tại ở trạng thái cây đậu ngủ trong lòng Y Y, không ngờ lúc này lại chủ động hiện thân.

Nhìn Hồng trần sa như thấy bảo vật, nó phát ra một tiếng rít gào vui mừng, nhảy qua bắt đầu gặm.

Việc này làm Đường Kiếp Hứa Diệu Nhiên và Y Y cùng thất thần, cùng nghĩ tới.

Chẳng lẽ tinh vật trong lời Hoàng Vô Cực nói là cây đậu?

Đậu hóa thành hình người rất dễ bị ngộ nhận là là tinh loại, chỉ có Đường Kiếp hiểu, kỳ thật không phải chúng nó tinh hóa biểu hiện, mà là chúng nó có một loại hình thái sinh mạng.

Nếu là vậy, chẳng lẽ lúc trước nơi Hoàng Vô Cực đi tới là cố hương của đậu đậu?

Trong lòng Đường Kiếp mừng rỡ, muốn tìm Hoàng Vô Cực hỏi một chút, nhưng hắn đã đi xa, không khỏi đáng tiếc chưa lưu lại phương thức liên hệ, chỉ có thể xem sau này có cơ hội.

Bên này tiểu đường đậu vui vẻ nhai không ngừng, chỉ một lát đã ăn rất nhiều, bụng nhỏ tròn vo đứng không vững, lung la lung lay ngồi bệt xuống đất.

Mọi người thấy nó thơ ngây chân thành, nhất thời cười rộ lên.

Tiểu đường đậu có chút không rõ, thấy mọi người cười cũng cười theo. Nhếch miệng cười ha hả vài tiếng, đột nhiên hít một hơi thở dài, sau đó chỉ thấy bụng to xẹp xuống. Hồng Trần Sa ăn vào thoạt nhìn không biết đi đâu, Đường Kiếp tinh mắt nhận ra đúng là đậu nhỏ trưởng thành lên một ít.

Tiểu đường đậu từ lúc xuất hiện chưa bao giờ lớn lên.

Giờ nó lại bắt đầu lớn lên khiến Đường Kiếp cũng vừa mừng vừa sợ:
- Hoá ra ngươi còn có thể lớn lên.

Giờ nhìn đường đậu, chỉ thấy trên người nó có quang hoa, khí thế cũng có vài phần tăng trưởng.

Đường Kiếp động tâm.

Đậu Binh tuy mạnh, nhưng theo thực lực Đường Kiếp tăng lên đã theo không kịp. Chuyện này là do nó không thể thăng tiến. Đường Kiếp cũng từng nghĩ hết cách nâng cao Đậu Binh nhưng hiệu quả quá bé nhỏ.

Nhưng lúc này, đường đậu lại cho Đường Kiếp thấy được một khả năng.

Đậu Binh có cách nâng cao, chỉ có điều Đường Kiếp vẫn không tìm được thứ bọn chúng cần?

Mà hồng trần sa chính là thứ bọn chúng, có thể nâng cao thực lực bọn chúng?

Hứa Diệu Nhiên Y Y hiển nhiên cũng nghĩ tới, đang muốn nói gì, chợt nghe "A" một tiếng.

Tiểu đường đậu đột nhiên quát to một tiếng, sau đó bóng dáng hóa thành một đạo ánh sáng chạy ra sau ngọn núi.

Mọi người không hiểu nó chạy ra sau núi giả làm gì, cùng đi xem thì đã thấy tên đó ngồi chồm hổm trên mặt đất dùng sức thải.