Đã dùng mất tám lần, Đường Kiếp còn thừa bốn lần.
- Đến đâu tìm được người tốt như quạt ngọc công tử đây.
Đường Kiếp sầu lo tự nói.
Thấy hắn như vậy, Hứa Diệu Nhiên cũng không kìm được cười rộ lên.
Hai người đi tiếp, trong lúc vô ý tới trước một rừng trúc.
Rừng trúc cũng không tịch mịch, chỉ thấy người áo vàng đang ở trong rừng, bốn phương tám hướng đều là lá trúc phiêu phiêu.
Tuy là lá trúc nhưng ẩn chứa vô hạn sát khí. Người áo vàng là Địa Tiên, nhưng trong rừng trúc lại không có cách thoát thân. Cũng may rừng trúc chỉ là kiện thần trân, toàn bộ dựa vào đại trận mới có thể vây khốn người áo vàng, muốn giết chết đối phương lại khó, kết quả biến thành giằng co.
Mắt thấy Đường Hứa hai người đi tới, người áo vàng quát một tiếng:
- Chớ tới gần, rừng trúc quỷ dị ngay cả tiên khí bảo hộ cũng bị phá.
Đường Kiếp cười nói:
- Đương nhiên, rừng trúc chính là mắt trận trung tâm Đa Bảo cung, có thêm sát lục đạo thì không nể bất cứ thủ đoạn phòng ngự nào, cả tiên khí hộ thể cũng không thể đỡ, có ngũ hành đạo không ngừng sinh công, chiến đấu đến vĩnh hằng cũng không dừng. Có thêm luân hồi đạo có thay đổi liên tục tái sinh, thần uy ngập trời cũng khó phá hủy.
Người áo vàng nghe được ngạc nhiên:
- Ngươi có thể biết được điều ảo diệu này sao, đạo trận... Hoá ra đây là đạo trận!
Người áo vàng lúc này mới tỉnh ngộ.
Người áo vàng có thể thành Địa Tiên cũng không phải kẻ ngu, hồi tưởng lại lúc trước Đường Kiếp tham ngộ tường ngộ đạo ba ngày, nói có thu hoạch lớn, kết hợp với câu trả lời của hắn liền lập tức hiểu ra:
- Hoá ra không phải là tường ngộ đạo mà là tường ngộ trận!
Đường Kiếp cười nói:
- Đúng vậy.
Hắn có hảo cảm với người áo vàng, bởi vậy không gạt hắn. Lại nói cho dù có biết tường ngộ trận thì cũng cần thiên phú và tích lũy, hơn nữa thời gian cũng không còn kịp rồi.
- Tại hạ đối với trận pháp có chút hiểu biết, chỉ ngại tu vi không đủ, khó phá trận này. Tuy nhiên nếu có tiền bối tương trợ, ta sẽ giúp tiền bối thoát khỏi khốn cục.
Người áo vàng vui mừng.
Kỳ thật lấy khả năng của hắn, nếu như muốn cưỡng ép phá tan trận này cũng không phải không thể, đạo trận tuy mạnh nhưng không phải vô địch, giống Vạn Cổ Trọng Lâu là vô địch phòng ngự, năm đó cũng bị Linh Lung Tiên Tôn dùng mười một chỉ phá. Chẳng qua như vậy hao tổn cũng lớn. Trong Vạn Giới Vương Đình từng bước nguy cơ, dù lòng dạ bằng phẳng nhưng cũng biết phần đông lòng dạ khó lường, nếu thật sự gặp người nhân cơ hội đánh lén thì chỉ e là không tốt.
Đường Kiếp đồng ý giúp hắn, tất nhiên là không còn gì tốt hơn, vội vàng đáp ứng.
Đường Kiếp nói:
- Tới càn vị, cầm kiếm ấn, dẫn phong lôi, tuyệt ngũ hành...
Người áo vàng đi theo lời Đường Kiếp nói.
Nhắc tới cũng kỳ, hắn cứ như vậy làm theo, sát khí của rừng trúc dần dần yếu bớt, áp lực nhẹ đi. Đến cuối cùng Đường Kiếp chỉ điểm tới một chỗ đất trống, đã thấy lá trúc đầy trời biến mất vô tung, rừng trúc hóa thành một cây trúc xanh biếc, cứ như vậy loạng choạng bay đến tay người áo vàng.
Bảo vật đến tay, người áo vàng đã cảm nhận được thần ý, kêu lên:
- Tích thúy trúc, hoá ra đúng là tích thúy trúc!
Tích thúy truc cũng là một kiện trọng bảo, người áo vàng tất nhiên là vui sướng, tuy nhiên ngẫm nghĩ một chút rồi giao lại cho Đường Kiếp, nói:
- Vật này thuộc về tiểu huynh đệ. Nếu không có cậu, chỉ sợ ta vẫn còn ở trong rừng trúc.
Đường Kiếp cười nói:
- Tiền bối nói quá lời, ta mặc dù hiểu trận nhưng tu vi không đủ, nếu không có tiền bối, cũng không thể bắt được bảo vật này.
Hai người khách khí, trong lúc nhất thời không ai chịu nhận khiến bảo vật tăng giá. Kỳ thật hai người đều có ý tưởng. Với Đường Kiếp mà nói, khó kiếm được người có tu vi cảnh giới cao hơn mình, thấy mình mà không muốn giết người đoạt bảo thì đúng là khó được, đương nhiên muốn tôn trọng, kết giao, thậm chí nịnh bợ một phen.
Với người áo vàng mà nói, Đường Kiếp đã bộc lộ giá trị của hắn, cho dù hắn không phải kẻ ác nhưng cũng biết nên kết giao với hậu bối hữu dụng này.
Hứa Diệu Nhiên đảo mắt, như nghĩ ra gì đó nói:
- Tích thúy trúc trời sinh thuý ngọc hương tủy, là tinh vật có thể luyện khí hóa thần, thần vật.
Người áo vàng gật đầu:
- Đúng vậy, cô nương kiến văn rộng rãi.
Nói xong lại nhìn Đường Kiếp, phát hiện hắn vẫn bất động, tâm niệm thay đổi cười nói:
- Tiểu huynh đệ có tinh vật tùy thân?
Đường Kiếp xấu hổ gật gật đầu:
- Ta có muội muội, tuy là tinh vật nhưng theo ta từ nhỏ, cảm tình sâu đậm, hiện giờ đã là Hóa hình đỉnh cao, nhưng phân thần, thật sự gian nan, không dám mạo hiểm...
Hắn nói đến đây đã rất ngượng ngùng.
Vẫn là người áo vàng cười nói:
- Nếu như thế, tiểu huynh đệ còn khách khí làm gì, còn không bằng dùng vật này cho lệnh muội tấn công phân thần, ít nhất có thể nâng cao hai thành cơ hội.
Đường Kiếp cũng chỉ có thể xấu hổ nhận lấy, sự tình liên quan đến tiền đồ của Y Y, hắn cũng không dám khách khí.
Hứa Diệu Nhiên cười nói:
- Phu quân ngượng ngùng, không bằng giúp tiền bối đây thu lấy một kiện bảo vật là được. Dù sao chàng hiểu trận pháp mà tu vi không đủ, vị tiền bối này tu vi siêu phàm, không bằng hợp tác cùng phá trận.
Hai người rung động.
Đúng vậy, cũng không cần lừa người để hoàn thành.
Hợp tác lúc nào cũng có tiền đồ hơn hãm hại!
Nghĩ quạt ngọc công tử tiêu hao tám quyền của hắn mới lấy được tám kiện trọng bảo, có vị Địa Tiên này, bảo vật trong Đa Bảo cung có thể trực tiếp lấy đi một nửa.
Mấu chốt nhất chính là, hai người từng hợp tác một lần, tương đương đã giải quyết xong vấn đề tín nhiệm.
Nếu đổi là người ngoài không tín nhiệm nhau, nếu muốn hợp tác cũng khó, hai người tuy mới quen, nhưng cũng đã hiểu biết nhân phẩm đối phương, không tiếp tục nghi ngờ.
Đương nhiên Đường Kiếp cũng có thể lựa chọn gọi phái Tẩy Nguyệt tới, nhưng giờ họ vẫn cách xa nơi đây, hơn nữa Vân Thiên Lan mang theo người của phái Tẩy Nguyệt thám hiểm một bí địa khác, thu hoạch cũng không nhỏ, thật sự là không thể phân thân, dưới loại tình huống này, Đường Kiếp chỉ có thể lựa chọn hợp tác với người áo vàng.
Người áo vàng cười nói:
- Đề nghị này rất tốt, xin hỏi tính danh tiểu huynh đệ?
- Tại hạ Đường Kiếp, đây là thê tử Hứa Diệu Nhiên. Không biết tiền bối...
- Ồ, lão phu Hoàng Vô Cực.
Người áo vàng trả lời.
Hoàng Vô Cực?
Tên này thật khí phách.
Đường Kiếp chắp tay nói:
- Tham kiến Hoàng tiền bối.
- Khách khí miễn đi, đi, chúng ta phá trận.
Hoàng Vô Cực cầm tay Đường Kiếp đi trước.
Hai người liên kết, bảo vật trong Đa Bảo cung lập tức gặp nguy hiểm. Hai người hợp tác, Hoàng Vô Cực chịu áp lực của mắt trận, Đường Kiếp thừa cơ thu hồi. Chiếm được bảo bối cũng không khách khí, ai cần thì ưu tiên thỏa mãn cho người đó. Nếu mọi người cùng muốn thì trả giá, hợp tác vui vẻ.
Cứ như vậy, rất nhanh đã có nhiều mắt trận Đa Bảo cung được dọn dẹp xong, cả vạn kiếm tiên Đường Kiếp nhớ mãi không quên cũng được lấy đi.
Đa Bảo cung vốn có hơn năm mươi kiện thần trân, luận số lượng có thể nói đứng đầu trong các cung ở Vương đình. Tuy nhiên qua mấy ngàn năm, trước sau cũng bị một vài Đại Năng dựa vào thủ đoạn dũng mãnh lấy đi một ít, cuối cùng chỉ còn lại có hơn bốn mươi kiện.