Đây là lấy đạo vân làm nền tảng, xây dựng thành thành trận pháp, nếu đoán không sai, chính là đại trận thủ hộ Đa Bảo cung. Khó trách cả Tiên Đài cũng không thể đột phá, đây chính là đạo trận đó!

Tinh quang ở trận pháp vận hành theo quỹ tích độc đáo, hỗ trợ lẫn nhau, sinh ra đủ loại huyền bí ảo diệu. Nếu muốn phá giải bí mật, Đường Kiếp không làm được, ít nhất hiện tại hắn không làm được.

Nhưng để phá giải cấu thành trận pháp, Đường Kiếp lại có vài phần nắm chắc.

Lúc này lực chú ý theo tinh quang đạo vân giải thoát ra, Đường Kiếp không hề chú ý đạo vân mà chú ý tinh quang vận chuyển, cảm thụ lập tức khác biệt rất lớn. Tuy rằng quá trình vận chuyển vẫn phức tạp huyền diệu, tối nghĩa khó giải, nhưng ít ra ở trong mắt Đường Kiếp vẫn có đường nhìn ra.

Tinh quang không ngừng chuyển động lưu lại một quỹ tích, ở trong mắt Đường Kiếp là một trận vân dài.

Đường Kiếp đẩy Trí Tuệ Đạo lên tới cực hạn, bắt đầu nhanh chóng giải toán, phân tích quang lộ, dấu vết bắt đầu tạo ra.

Khiến Đường Kiếp cảm thấy khiếp sợ chính là trận pháp này phức tạp vượt xa tưởng tượng của hắn, mặc dù dùng trí tuệ đạo thì trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể bày ra hết chứ đừng nói phân tích, lý giải, thậm chí cả tái hiện.

Đây là vô thượng đại tiên trận!

Đường Kiếp âm thầm đưa ra kết luận.

Trong đầu hắn đã nghĩ ra vô số biện pháp, có thể dùng tài nguyên bày ra đại trận này.

Người khác ngộ đạo vân, chỉ có Đường Kiếp đọc phương pháp lý giải trận pháp trên tường.

Kỳ thật trước đó không phải không có người am hiểu trận đạo chú ý tới, nhưng cuối cùng vẫn bị đại đạo hấp dẫn.

Tường ngộ đạo, tường ngộ đạo, ngươi không ngộ đạo thì ngộ cái gì?

Đường Kiếp là ngoại lệ, hắn cũng không có nhiều hứng thú với đạo.

Bởi vì hắn đã ngộ mười hai đại đạo, sớm có con đường đi của mình, đạo của người khác chỉ có thể tham khảo, giá trị thu nhỏ lại. Nhưng trong thiên hạ người ngộ mười hai đại đạo trừ hắn có một không hai, bởi vậy tường ngộ đạo này đạo vẫn hấp dẫn hơn trận pháp, huống chi tiên đài hiểu trận đạo cũng không nhiều.

Vậy nên, từ trước tới nay chưa có ai như Đường Kiếp dụng tâm nghiên cứu trận pháp. Cho dù có nghiên cứu cũng không có trí tuệ đạo giúp đỡ như của Đường Kiếp.

Dù vậy, Đường Kiếp cũng mất tới ba ngày.

Trong ba ngày qua, Đường Kiếp không ăn không uống, hết sức chăm chú nhìn vách tường.

Chúng tu nhìn nhau lắc đầu, nghĩ tiểu tử này thật sự không biết sống chết.

Tường ngộ đạo nhìn đơn giản nhưng huyễn thần mê hoặc hùng mạnh, thường khiến người thấp thỏm không yên, khó có thể áp chế ức chế, Đường Kiếp nhìn suốt ba ngày, một khi nhập định tỉnh lại, tâm thần bị thương không nhỏ, có thể cả đời đều bị hủy.

Người áo vàng nói:
- Khăng khăng một mực, đáng tiếc! Vị cô nương này, vẫn nên khuyên phu quân ngươi đi, tiếp tục như vậy sẽ chết đấy.

Hứa Diệu Nhiên cười cười:
- Ta tin tưởng phu quân, nếu hắn dám xem thì chứng tỏ không có việc gì.

Trong khoảng thời gian này, người áo vàng đã khuyên Hứa Diệu Nhiên nhiều lần, bảo nàng gọi Đường Kiếp tỉnh lại, nhưng mà Hứa Diệu Nhiên một mức tín nhiệm, nàng biết Đường Kiếp đang ở thời khắc mấu chốt, lay tỉnh chính là phá hủy hắn, vậy nên nàng vẫn đứng bên canh chừng cho trượng phu, không cho người ngoài tới gần.

Ba ngày sau, Đường Kiếp rốt cục mở mắt ra, thở phào một cái.

- Phu quân chàng đã tỉnh?
Nhìn thấy Đường Kiếp mở mắt, Hứa Diệu Nhiên vui vẻ nói.

Đường Kiếp mỉm cười kéo Hứa Diệu Nhiên:
- Mấy ngày nay, vất vả cho nàng rồi.

Hứa Diệu Nhiên nói:
- Không có gì, chỉ là chàng cứ ở đây tìm hiểu, không biết có ngộ được điều gì?

Đường Kiếp gật gật đầu:
- Có thu hoạch lớn.

Ha! Cách đó không xa tiếng cười vang lên.

Nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một công tử trẻ tuổi, tuổi tác không lớn nhưng tu vi cũng đã là Xuất Khiếu kỳ, trong tay cầm một chiết phiến tỏ vẻ phong lưu lên tiếng:

- Tường ngộ đạo cổ xưa huyền diệu, bao nhiêu Đại Năng cũng không thể phá giải, vắt óc suy nghĩ hơn mười ngày cũng không đạt được gì, ngươi chỉ là một xuất khiếu, không ngờ cũng dám vọng ngôn là có đại thu hoạch, thật sự da mặt dày!

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Cùng là xuất khiếu, làm gì nóng lòng khinh miệt. Ta có thu hoạch hay không, không phải do ngươi định đoạt.

- Hừ!
Công tử kia xếp quạt lại, trừng mắt nhìn Đường Kiếp:
- Cuồng ngôn! Ngươi vừa nói có đại thu hoạch, ta lại hỏi ngươi, ngươi có biết đạo vân trên tường là gì?

Đường Kiếp lắc đầu:
- Không biết.

- Ha ha!
Công tử kia đã ngửa mặt lên trời cười rộ:
- Ngay cả đạo vân cũng không biết, cũng dám nói có đại thu hoạch, vớ vẩn, buồn cười!

Đường Kiếp cũng không để ý đến hắn, chỉ nhìn Đa Bảo cung, tính nhẩm trong chốc lát rồi nói với Hứa Diệu Nhiên:
- Một lúc nữa Đa Bảo cung sẽ mở, chúng ta ở đây đợi một chút.

Lần này không phải công tử kia mà là một đám người bật cười, nghĩ tiểu tử ngươi có bản lãnh gì, có thể tiên đoán thời gian Đa Bảo cung mở ra, trong lòng khinh thường.

Nhưng mà một lát sau, chợt nghe Đa Bảo cung ầm một tiếng, cửa cung thực sự mở ra, khí tức tường thành theo đó tiêu giảm, chỉ có thông đạo sâu thẳm.

Mọi người mừng rỡ, cùng nhau bay vào, chỉ có người áo vàng thoáng chút suy nghĩ nhìn thoáng qua Đường Kiếp.

Mặc dù vừa rồi có thể là Đường Kiếp ăn may, hơn nữa đợi lâu như vậy, Đa Bảo cung cũng đến lúc nên mở ra, còn nữa hắn nói trong chốc lát cũng thật sự không rõ ràng, cũng không thể chứng minh điều gì, nhưng trong lòng người áo vàng vẫn cảm giác Đường Kiếp không phải mơ hồ nói ra, mà là hắn thật sự khám phá được quy tắc vận chuyển.

Đa Bảo cung tuy rằng đã mở ra nhưng trong cung cơ quan hung hiểm khắp chốn, nếu có thể đoán biết trước thì tất có thể gặp dữ hóa lành, tỷ lệ kiếm được bảo bối cũng tăng lên nhiều. Nhưng hắn và Đường Kiếp chung quy không quen, cũng không biết nói gì, vẫn nên là một mình tiến nhập.

Đi vào trước là địa tiên.

Thực lực mạnh lấy bảo bối tốt, thực lực yếu cũng chỉ có thể ở ngoài quét tước. Vạn Giới Vương Đình mở ra trên vạn năm, mọi người đã sớm có quy củ của mình.

Đường Kiếp rất kiên nhẫn đợi mọi người tiến nhập, lúc này mới cùng Hứa Diệu Nhiên vào cuối cùng.

Vào trong cung, chỉ thấy bốn phía là đình đài thuỷ tạ.

Hứa Diệu Nhiên nhìn lầu nhỏ thanh tĩnh lịch sự tao nhã, muốn vào xem một chút lại bị Đường Kiếp giữ tay, nói:
- Đừng đi, nơi đó là tử địa.

Hứa Diệu Nhiên ngạc nhiên, vừa lúc một gã tu giả đi qua cũng nhìn trúng lầu nhỏ, thấy Hứa Diệu Nhiên có muốn đi liền vội tiến vào trước. Hứa Diệu Nhiên đang tiếc hận thì thấy lầu nhỏ đột nhiên hóa thành một tòa bảo tháp, trong tháp dâng lên ngọn lửa hừng hực đốt cháy tu giả.

Người kia ở trong tháp toàn lực chống cự, dần dần vẫn không ngăn được ngọn lửa này tập kích, phát ra tiếng kêu thảm.

Hứa Diệu Nhiên kinh hãi nhìn Đường Kiếp, chỉ thấy Đường Kiếp sắc mặt bình tĩnh. Vừa rồi hắn còn nói phải đi, nhưng bây giờ không vội ly khai.

Một lát sau, âm thanh dần dần trầm xuống, không một tiếng động, hiển nhiên là đã chết.

Lúc này Đường Kiếp đột nhiên triển khai, hắn nhằm tới vỗ mạnh vào thân tháp, liên tục đánh ra bảy tám chục chưởng, mỗi một chưởng đều đánh vào một bộ vị. Cũng không thấy tháp kia phản kháng, chỉ có điều mỗi một chưởng Đường Kiếp đánh ra, tháp kia biến nhỏ, từ cao một thước đến nằm gọn trong lòng bàn tay.