Sau đó chợt nghe giữa không trung có một tiếng rít gào, cơn lốc màu đen vươn ra một cánh tay vung xuống chúng tu.

Một tu giả thấy không ổn, nghĩ muốn phản kích, chỉ có điều trước bàn tay màu đen, tất cả phản kích yếu ớt vô lực, cứ như vậy bị bàn tay to bắt lấy kéo vào trong cơn lốc, chợt nghe tu giả phát ra một tiếng thê lương, sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Chúng tu hoảng hốt, đồng loạt ra tay muốn chống cự, chỉ có điều ý chí kia quá hùng mạnh, thậm chí ngay cả một liên thủ cũng không thể chống cự, lần lượt bị hút vào lốc xoáy.

Mà mỗi lần hút, bóng đen sẽ ngưng thực một chút, hơi thở hùng mạnh tỏa ra.

Chỉ có một người đồ sộ bất động là Bạch Thạch Thượng nhân, hắn xuôi tay đứng yên một bên, khí tức màu đen không ngờ cũng không để ý tới sẽ hắn, chỉ điều cuồng hút chúng tu.

Côn Ngô Tử thấy vậy, rốt cục hiểu ra, phẫn nộ kêu lên:
- Bạch Thạch, ngươi thật hèn hạ, không ngờ ngươi cùng yêu vật cấu kết, hãm hại chúng ta.

Bạch Thạch Thượng nhân cười:
- Yêu vật? Hạng người vô tri, các ngươi giúp tiên ông trở về bằng tính mạng của mình, quá vinh quang rồi.

Tiên ông?

Côn Ngô Tử ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại chỉ thấy bóng dáng màu đen đã hiện ra một hình ảnh mơ hồ, là một người mặc đạo bào sừng sững giữa thiên địa, tuy chỉ thản nhiên đứng đó nhưng lại tỏa ra kinh thiên thần uy.

- Vô cực... Tiên ông.
Côn Ngô Tử thốt ra bốn chữ này.

Hắn rốt cuộc hiểu thứ chờ đợi hắn là cái gì rồi.

Chỉ thấy hắc khí thu lại, lốc xoáy hút hết chúng tu đi, bóng người trên không ngưng thực thêm vài phần, sát khí màu đen dần được thay bằng vài phần tiên phong đạo cốt.

Thấy vậy, Bạch Thạch Thượng nhân quỳ xuống nói:
- Bạch Thạch tham kiến tiên ông, không biết tế phẩm lần này mang đến có đủ không?

Bóng người kia cúi đầu nhìn mình, hừ nói:
- Còn kém một chút, đáng tiếc, có hai người đi rồi, còn kém một chút ta liền có thể giải thoát, hồi phục chân thân.

- Đi mất hai?
Bạch Thạch Thượng nhân nhất thời khó hiểu.

- Bỏ đi.
Bóng người kia không thèm để ý phất tay:
- Đi thì đi đi, dù sao thêm ngươi cũng góp đủ số rồi.

Cái gì?

Bạch Thạch Thượng nhân hoảng hốt, mau lui nói:
- Tiên ông sao có thể lật lọng, nói chỉ muốn ta cứu ngài thoát khốn sẽ thu ta làm đồ đệ. Ngài lấy thiên đạo thề...

Bóng người kia đã ha ha cười:
- Bản tôn thề thiên đạo là lời thề trói buộc Vô Cực tiên ông chứ quan hệ gì với bản tôn? Lại nói bản tôn có bao giờ sợ thiên đạo?

Nói xong toàn thân tỏa ra sương mù màu tím.

- Cái gì?
Bạch Thạch Thượng nhân như bị sét đánh, nhìn thấy sương mù tím thất thanh kêu lên:
- Ngươi không phải Vô Cực tiên ông? Ngươi là ma đầu!

- Ở vô cực cung thì phải là vô cực lão nhân hay sao?
Thân ảnh kia khinh thường nói:
- Bản tôn năm đó trúng quỷ kế của vô cực lão nhân, bị hắn bị hủy thân thể vây ở nơi này. Nhờ ngươi mang tu giả đến cho ta hút tinh khí, bản tôn mới có thể khôi phục. Để ngợi khen, ta cho ngươi một thân tiên khí tinh hoa, hòa tan vào cơ thể bản tôn thành thần thể đi.

Nói xong lốc xoáy màu đen lần nữa mở ra hút lấy Bạch Thạch Thượng nhân.

Bạch Thạch hối hận. Hắn năm đó là trong lúc vô ý xâm nhập nơi đây, trơ mắt nhìn tu giả đi cùng mình bị người này cắn nuốt, lại bị người này mê hoặc, nghĩ lầm hắn chính là Vô Cực tiên ông, vì tai biến năm đó mà vây khốn ở đây, mất đi thật thể nên không thể rời khỏi. Cần lượng lớn huyết nhục của tu giả mới có thể cải tạo thần thể. Cũng hứa hẹn với Bạch Thạch Thượng nhân, chỉ cần lần tiếp theo mở ra mang đến đầy đủ tu giả giúp hắn thoát khốn, sẽ nhận Bạch Thạch làm đồ đệ.

Vô Cực tiên ông là Vương đình tứ thánh, Đại La Kim Tiên, là thân phận nào, hắn đồng ý thu mình làm đồ đệ thì chính là đại cơ duyên. Hơn nữa người này lấy thiên đạo thề, càng làm cho Bạch Thạch Thượng tin tưởng không nghi ngờ, liền quỷ mê tâm hồn, vì thế mang tu giả tới cho hắn cắn nuốt.

Nhưng mà hắn cuối cùng cũng không thoát khỏi vận rủi, chỉ thấy lốc xoáy màu đen hút lấy Bạch Thạch Thượng nhân. Bóng người kia như nuốt được đồ thập toàn đại bổ, ợ lên một cái vỗ bụng nói:
- Cuối cùng là thực lực yếu đi, phải mấy ngày nữa mới tiêu hóa hết, ôi.

Theo tiếng thở dài, bóng đen rốt cuộc ngưng thực.

Là một thư sinh tướng mạo anh tuấn, thoạt nhìn có học thức lễ nghĩa, hắn vung tay thu hồi ma khí vào trong cơ thể, xác nhận thân thể đã hoàn toàn ngưng thực liền cười sang sảng:
- Rốt cục có thân thể rồi. Tuy rằng chỉ là thân Địa Tiên thân, nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng. Một nam một nữ vừa trốn đi kia, nữ thì cũng thôi, nhưng sao nam lại có khí tức quen thuộc? Cổ quái, cổ quái!

Nói xong hắn vung tay đi ra ngoài cung.

Cưỡi Đồ Đồ cuồng bay, bay thẳng một đoạn, xác định phía sau không có người đuổi theo, Đường Kiếp phương mới dừng lại.

Lau mồ hôi, Đường Kiếp nói:
- Nguy hiểm thật!

Hứa Diệu Nhiên thấy hắn biểu hiện như thế, cũng kinh hãi, hỏi:
- Lại có phản hư quái vật?

Đường Kiếp cười khổ:
- Nếu là địa tiên ta đã không sợ.

Đường Kiếp đã nhập xuất khiếu, thực lực tinh tiến, hơn nữa Thể Tu có gặp Địa Tiên, dù không địch lại cũng có thể chống đỡ một thời gian ngắn, hoặc không mượn dùng tốc độ của Đồ Đồ cũng có khả năng trốn thoát.

Nghe hắn nói như vậy, Hứa Diệu Nhiên cũng hơi biến sắc:
- Chẳng lẽ là chân tiên.

Đường Kiếp trả lời:
- Chỉ sợ không chỉ là Chân Tiên.

Hứa Diệu Nhiên nghe xong suýt nữa ngất đi.

Nói như vậy là Đại La Kim Tiên rồi, khó trách Đường Kiếp sợ tới mức trốn chạy.

- Chẳng lẽ là Vô Cực tiên ông?
Hứa Diệu Nhiên nói.

Đường Kiếp lại lắc đầu:
- Tuyệt đối không phải.

Người khác không biết, Đường Kiếp rất rõ.

Năm đó Binh Chủ dùng búa phá vỡ Vương đình, Vương đình tứ thánh đang cùng Binh Chủ tác chiến, Vô Cực tiên ông sao có thể ở trong cung? Hơn nữa khí tức kia rộng lớn khổng lồ, bên trong lại có huyền ảo khác, Đường Kiếp mơ hồ cảm thấy tồn tại kia chân thật chưa chắc đã có khí tức mạnh mẽ như vậy, mà giống như có hạn chế.

Hắn mặc dù không biết tồn tại kia là thân thể bị hủy, hữu thần mà vô tiên, khí cường mà thể yếu, nhưng theo bản năng vẫn cảm giác được vấn đề.

Tuy nhiên cho dù có biết, Đường Kiếp cũng sẽ không đối địch với hắn. Cho dù là thần hồn Đại La Kim Tiên hắn cũng không thể đối phó. Nếu như nói thần hồn của Dục Anh Kỳ chỉ là trẻ con, như vậy tới Tiên Đài Cảnh đã không kém gì bản thể, tới Kim tiên cảnh thì mạnh như bản thể. Bản thể chỉ là lớp vỏ, không có bản thể chỉ khó khôi phục mà thôi.

Thoát khỏi hiểm địa, Đường Kiếp quay đầu lại nhìn thoáng qua, đột nhiên thở dài.

Hắn biết Ngọc thạch minh hơn phân nửa là xong đời.

Bạch Thạch Thượng nhân nếu đã từng tới vô cực cung, tuyệt không thể không biết tồn tại khủng bố trong đó. Vậy mà hắn còn dẫn người vào, hơn phân nửa không phải chuyện tốt.

Kia tiên bị vây khốn ở vô cực cung, lưới vận mệnh bị chặt đứt chỉ sợ cũng có liên quan với hắn. Hiện giờ vừa có người đi vào lại bị vận mệnh buộc chặt, thoát khốn đã là việc sớm tối.