Sinh mạng lực của tu giả hùng mạnh, sẽ không dễ chết nên bị yêu vật dày vò càng thống khổ hơn. Hắn ở trong miệng yêu vật không ngừng giãy dụa, thân thể bị cắn nát lại tái sinh, vừa sinh ra lại bị cắn. Yêu vật từng miếng từng miếng nhấm nuốt như hưởng thụ, không chủ động ăn sạch mà chờ hắn sinh trưởng. Chỉ có điều bí pháp này tái sinh cũng không phải không có cực hạn, khi tu giả bị cắn nát đầu lần nữa thì run rẩy vài cái, rốt cục không có động tĩnh.

Yêu vật kia thở dài, rướn cổ lên nuốt xuống bụng, sau đó lại chụp vào một gã tu giả.

Mắt thấy yêu vật đánh như thế nào cũng không chết, còn tu giả bị nó lựa chọn chắc chắn chết không thể nghi ngờ, chúng tu rốt cuộc cùng nhau lùi về phía sau.

Yêu vật kia phun kêu một tiếng, tiếng kêu như trẻ con, sau đó há miệng khẽ hút, ở trong miệng hình thành một lốc xoáy lớn. Cơn lốc có lực hút khủng bố kéo mọi người vào bụng, chúng tu khẩn trương cùng nhau lực chống đỡ, nhưng lại chỉ miễn cưỡng duy trì để không bị lôi đi, chứ muốn chạy là không thể.

Yêu vật kia một trảo kéo tới.

Chỉ có điều lúc này nó không chộp tới ăn mà ném xuống mặt đấy, dùng chân dẫm người kia máu thịt mơ hồ, không thể nhúc nhích mới thôi.

Hứa Diệu Nhiên chưa từng thấy phương thức chiến đầu nào thô bạo mà đơn giản như thế.

- Chẳng lẽ đây cũng là phản hư chi yêu?
Hứa Diệu Nhiên hỏi Đường Kiếp.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Không, đây không phải.

- Phù.
Hứa Diệu Nhiên nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ cần không phải phản hư là tốt rồi.

Lấy thực lực Đường Kiếp bây giờ, dưới phản hư thì không còn gì đáng sợ.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Là dị thú nhập đạo, tư anh.

Dị thú giả, thiên địa kỳ thú. Chịu thiên địa tinh hoa, được vận mệnh phù hộ.

Nói đơn giản, chính là có một vài tính chất độc đáo, thường thường là yêu thú độc nhất vô nhị mới được xưng là dị thú.

Tỷ như Tứ Thánh Thú, kỳ thật cũng thuộc loại dị thú, chẳng qua chúng nó ở trong dị thú cũng thuộc loại hùng mạnh, bởi vậy quan lấy thánh tự, nhưng bản chất vẫn là dị thú thành yêu.

Dị thú thành yêu, so với mãnh thú bình thường thành yêu mạnh hơn rất nhiều, trong đám đồng cấp có thể nói là vô địch, ngẫu nhiên vượt cấp cũng không ngạc nhiên.

Về phần nói dị thú nhập đạo, vậy càng thêm nguy rồi.

Người có thể nhập đạo, yêu thú cũng có thể.

Từ lúc hóa hình, yêu thú có thể như con người ngộ thiên địa, đại đạo, có thời gian tu luyện, trí tuệ uyên thâm không dưới nhân loại, ngộ đạo là chuyện bình thường.

Dị thú thành yêu vốn dũng mãnh, dị thú nhập đạo thì càng kinh khủng.

- Tư anh thiên phú dị chủng, bởi vì tiếng như anh gáy mà gọi như vậy. Lúc Hóa Hình đã ngộ đạo sinh mạng, trời sinh tính tham ăn, có thể qua việc ăn uống là tích tụ lực lượng khổng lồ, liên tục không ngừng bổ sung sinh mạng. Vậy nên chỉ cần có thực vật ở đây thì không ai có thể giết chết nó.
Thời khắc này Đường Kiếp chậm rãi giải thích:
- Nó năm đó vốn là yêu vật hoành hành, dựa vào pháp lực tàn sát vô số sinh linh. Sau bị Vạn Giới Vương Đình Hãn Hải Thần Quân bắt, nhốt vào Vương đình đại lao. Hiện tại xem ra, sau khi Vương đình vỡ vụn, yêu vật cũng đã lấy được tự do. Vạn năm tu luyện tuy chưa vào phản hư, nhưng cũng đã là phân thần đỉnh cao rồi, hơn nữa nó nhập đạo sinh mạng bất tử, trình độ kinh khủng không kém phản hư yêu vật.

Hứa Diệu Nhiên nghe mà hồi hộp:
- Chúng ta còn không mau đi?

Đường Kiếp lắc đầu:
- Không cần chạy. Tư anh tuy mạnh, nhưng không mạnh tốc độ. Chỉ cần không ở phạm vi lực hút ở miệng nó thì nó sẽ không đuổi kịp chúng ta. Nếu như có thể tìm được nhược điểm của nó, nói không chừng còn có thể giết nó.

- Có khả năng giết nó?
Hứa Diệu Nhiên cả kinh:
- Không phải nói nó giết không chết sao?

- Thiên hạ nào có chân chính bất tử.
Đường Kiếp nói:
- Chỉ phải tìm được nhược điểm của nó, dĩ nhiên là có khả năng giết nó. Tỷ như thực vật chính là nhược điểm của nó.

- Đáng tiếc giờ nó có đầy đủ thực vật.
Hứa Diệu Nhiên thở dài nói.

Những tu giả kia bị tư anh công kích, mỗi một tu giả đều là trăm ngàn năm tu luyện, đối với tư anh mà nói là đại bổ. Một tu giả lúc này cũng như một gốc linh dược ngàn năm.

Tư anh cả đời chỉ biết ăn, ăn để nâng cao. Mười ngàn năm qua nó sở dĩ chưa thể đột phá đến phản hư cũng do trong Vương đình quá ít đồ cho nó ăn. Cũng may giờ có người tiến vào để nó thăng lên phân thần đỉnh cao, có lẽ lúc này đây, có thể khiến nó đột phá đến phản hư cũng không chừng. Bởi vậy nó hưng phấn liên tục rống to, rõ ràng là tiếng vui vẻ mà lại thê lương dị thường.

- Cho nên phải cứu người rồi.
Đường Kiếp trả lời.

Tư anh khác yêu vật khác, càng nhiều người nó càng mạnh, phải ít người mới có thể đối phó nó, trước không ai biết điểm này cho nên cứ nghĩ càng đông càng tốt.

Nói xong, Đường Kiếp lao tới chỗ tư anh.

Chúng tu bị tư anh khống chế, mắt thấy tính mạng sắp khó giữ được, lại thấy Đường Kiếp bay tới, trong lòng đồng thời hy vọng, hô:
- Đạo huynh cứu ta!

Đợi khi bay gần, nhìn thấy chỉ là một hóa thần thì cùng nhau tuyệt vọng.

Nơi này nhiều Tử Phủ như vậy, thậm chí còn có Xuất Khiếu kỳ, một Hóa Thần Kỳ thì có thể làm được gì.

Tư anh thấy có thêm người tới, hưng phấn phát ra tiếng khóc nỉ non chộp tới Đường Kiếp.

Một trảo này nhìn như đơn giản lại ẩn chứa hương vị thiên địa, như một trảo này chính là thiên, chính là địa, bất kể ngươi trốn ở đâu cũng không thể thoát khỏi thiên địa.

Đối mặt với trảo này, khó trách những tu giả kia không thể trốn, bởi vì một trảo này tràn ngập Đạo Niệm.

Đó là một loại sinh mạng Đạo Niệm.

Đường Kiếp không biết là gì, bởi vì trong ký ức của hắn không có tư liệu về tư anh.

Nói cách khác, ký ức đã bị lãng quên, hoặc vạn năm trước nó chưa có năng lực này.

Đường Kiếp không biết cái nào là đáp án, hắn cũng không để ý.

Ngay lúc tư anh vung trảo, hắn chỉ tay vào tư anh.

Chỉ phá không mang theo khí tức cổ xưa, như lực lượng đến từ thượng cổ làm yêu vật ngơ ngác một chút.

Sau đó nó phát hiện, thế giới của mình thay đổi.

Gần như tất cả nhanh lên.

Tu giả bay tới, thịt cá bên miệng, hết thảy như không giống với.

Sát na phương hoa!

Đây đúng là đạo pháp lưu tốc Đường Kiếp nắm giữ sau khi nhập đạo thời gian, hắn gọi là sát na phương hoa, vì trong nháy mắt đã là một hoa niên.

Khoảnh khắc chính là tư anh, cửu viễn chính là chư tu.

- Còn không mau đi, ta không chống đỡ được bao lâu!
Đường Kiếp hô to.

Chúng tu vốn đang si ngốc, vẫn không nhúc nhích.

Không đúng, không phải không động, chỉ là cử động như ốc sên, tất cả động tác trong nháy mắt chậm gấp trăm ngàn lần, một trảo vẫn đang thi triển, quỷ dị nhất chính là, một trảo này không có gián đoạn mà vẫn tồn tại, chỉ là rất chậm, rất chậm..

Mãi đến lúc Đường Kiếp gầm lên thì mọi người mới tỉnh táo lại, vội vàng phi hành.

Lần này không có yêu vật ngăn cản, chúng tu rốt cục trốn thoát.

Đám tu giả quay đầu lại nhìn Đường Kiếp, chỉ thấy hắn vẫn đối mặt tư anh, nhưng lại không hề có ý định chạy trốn.