Hứa Diệu Nhiên lại nói:
- Có lẽ không chỉ có ký ức đâu.
Đường Kiếp ngẩn người:
- Là sao?
Hứa Diệu Nhiên nói:
- Nói không chừng Binh Chủ cũng giống như Thanh Long, âm thầm lưu lại gì đó chuẩn bị về sau, cái gọi là Binh Chủ bí tàng từ lúc bắt đầu chính là âm mưu, chỉ để ngày sau có thể đoạt xá tái sinh. Trong Binh giám còn có thần hồn của hắn ký túc trong đó. Cho nên chàng dùng một chút Sưu Hồn Thuật đã nhận ra Binh giám bí mật. Lại không biết Binh Chủ chi hồn đã sớm nhập vào trong cơ thể, ẩn núp trong đó, âm thầm lớn mạnh. Vậy nên hôm nay chàng mới đột nhiên nhớ về Vương đình. Đường Kiếp chàng cả đời khổ tu, kết quả là giúp người may áo cưới!
Nói đến đây, nét mặt của Hứa Diệu Nhiên trở nên hung hăng.
Đường Kiếp cười lớn:
- Mệt nàng nghĩ ra.
Hứa Diệu Nhiên le lưỡi:
- Thú vị mà, hù dọa chàng một chút cũng không được à?
Lúc này đâu có phong độ của Tử Phủ Chân Quân, rõ ràng là tiểu cô nương khờ khạo ngây ngô.
Chuyện vì sao Đường Kiếp biết những chuyện trong Vương đình lần nữa bị gác lại, hai người cùng nhau đi vào thảo nguyên.
Chỉ có điều sâu trong nội tâm, Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên đồng thời xuất hiện một ý niệm:
Lời nói đùa này liệu có thể là thật không?
Áp chế bất an trong lòng, hai người bay đi.
Vào lúc tiến lên, chợt nghe phương xa truyền đến tiếng hô kỳ dị.
- Đây là thanh âm gì?
Hứa Diệu Nhiên kinh ngạc hỏi.
Đường Kiếp nghiêng tai nghe ngóng, nói:
- Giống như có yêu thú gầm rú.
- Vạn Giới Vương Đình lấy đâu ra yêu thú?
- Sao không có? Vương đình cũng có thú viên, năm đó nuôi dưỡng cũng không biết bao nhiêu yêu thú làm vật cưỡi...
Nói đến đây, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Hứa Diệu Nhiên cũng nhận ra chuyện gì:
- Vậy chẳng phải nếu có yêu thú thì đều là lão yêu vạn năm sao?
Đường Kiếp nuốt nước miếng:
- Hy vọng không xui xẻo như vậy.
Theo lời hắn nói, phương xa đột nhiên nghi ngút bụi trần.
Giống như có thứ gì từ phương xa xông tới.
Đợi khi bụi sương đến gần mới thấy đó là một bầy ngựa đang điên cuồng chạy trốn, vó ngựa đạp trên không trung nổi sóng nhanh như gió.
- Là thiên mã!
Hứa Diệu Nhiên hưng phấn.
- Mau lui!
Đường Kiếp lại hô một tiếng, giữ chặt Hứa Diệu Nhiên bay đi.
Hứa Diệu Nhiên còn muốn nói thiên mã không có uy hiếp, vừa đúng lúc hai tu giả được Đường Kiếp cứu ra nhìn thấy thiên mã cùng nhau vui vẻ nói:
- Bảo bối tốt!
Cùng nhau bay tới đàn thiên mã.
Đàn ngựa thấy tu giả cũng không tạm dừng, ngược lại còn tăng tốc bốc lên bụi mù.
Một gã tu giả thấy thế, cười lớn hóa ra bàn tay khổng lồ trên không áp chế.
Không ngờ đàn ngựa phát ra tiếng thét dài, chưởng tay trong tiếng huýt gió nứt ra. Sau đó bầy ngựa lao tới, người còn lại thấy tình thế không ổn, hai tay xuất ra vòng tròn ngăn quanh bản thân.
Đàn ngựa không thèm để ý đụng tới, chợt nghe ầm ầm vang dội, vòng tròn bị đụng nát, bầy ngựa bước qua kẻ kia. Thân thể đao thương búa rìu không thể tổn thương giờ dưới sự dẫm đạp của vạn mã mà chết tại chỗ, cả thần hồn cũng không kịp xuất khiếu. Một con ngựa quay đầu hí nhọn một tiếng, chỉ thấy thân thể tu giả nổ tung, hóa thành một trời máu thịt.
Tất cả ngựa cùng nhau mở mồm cắn nuốt.
Ngựa cũng ăn thịt.
Chỉ trong nháy mắt, tu giả Tử Phủ bị ăn không còn một mảnh, gã kia sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.
Bầy ngựa thấy vậy, lại hí dài một tiếng đuổi theo, tốc độ cực nhanh.
Mắt thấy bầy ngựa càng lúc càng gần, chỉ có thể cắn răng lấy ra một kiện bảo vật ném vào không trung. Vật kia vừa xuất hiện liền tỏa ánh sáng như thái dương và uy áp vô biên. Nhưng bầy ngựa lại không thèm để ý hí lên, bảo vật lập tức vỡ tan. Ngay sau đó lại phóng tới tu giả.
Tu giả kinh hãi, trong khoảnh khắc gia tăng vô số hộ thân pháp, cũng có bảy tám kiện bảo vật phòng thân phóng ra.
Cùng lúc đó, trăm ngàn thiên mã cùng nhau cất vó, mỗi con xuất hiện một ảo ảnh, ảo ảnh trên không trung ngưng kết ra một hình thiên mã lớn tung hai vó trước, ảo ảnh xuyên qua ngàn lớp phòng ngự, đạp thẳng vào sọ não khiến đầu hắn nổ tung.
Một đạo thần quang từ trong cơ thể bay ra, đúng là thần hồn.
Ảo ảnh há miệng, nuốt thần hồn vào.
Ảo ảnh tan biến, trở thành đàn ngựa tiếp tục chạy.
- Ngựa này sao cường đại như thế...
Đúng lúc thối lui Hứa Diệu Nhiên nhìn xem mà kinh hãi, thất thanh nói.
Đường Kiếp trả lời:
- Đây không phải đàn ngựa, là một con.
- Một?
Hứa Diệu Nhiên không hiểu nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp lại không trả lời, chỉ kéo Hứa Diệu Nhiên nói:
- Đi, rời khỏi chỗ này, đừng chọc con ngựa kia.
Nói xong đã vội vàng phi hành.
Hứa Diệu Nhiên chưa bao giờ thấy Đường Kiếp thận trọng như thế, trong lòng biết ngựa này không bình thường, vội vàng đi theo Đường Kiếp.
Bay được một quãng xa, Đường Kiếp mới dừng lại, vỗ ngực nói:
- Nguy hiểm thật, không ngờ có thể gặp một thượng cổ dị thú phản hư cảnh.
- Phản hư cảnh?
Hứa Diệu Nhiên nghe được cũng hoảng sợ, cảnh giới này là tương đương với đại yêu Tiên Đài kỳ?
Khó trách vừa rồi Đường Kiếp phải vội vàng rời đi.
- Nếu không sao có thể dễ dàng đánh chết hai gã Tử Phủ.
Đường Kiếp nói xong, cũng lau mồ hôi trán.
Vạn Giới Vương Đình quả nhiên hung hiểm, tùy tùy đi đường cũng gặp được một phản hư đại yêu.
Tuy nhiên ngẫm lại cũng không kỳ quái, bất luận là yêu vật gì sống hơn một vạn năm cũng sẽ như vậy.
Từ xưa Tu Tiên giới vốn hùng mạnh.
Tránh thoát thiên mã, hai người tiếp tục bay về phía trước, trên đường mặc dù lại gặp được không ít phiền toái, nhưng phần lớn hữu kinh vô hiểm.
Ở trong này, chân chính làm người ta cần phải cẩn thận vẫn là những tu giả khác.
Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên trước sau gặp mấy tu giả lạc đàn muốn giết người đoạt bảo. Trong đó một lần bị Đường Kiếp giết lại, còn hai lần thì đối phương thế lớn, Đường Kiếp cũng không muốn đánh bừa, vội vàng tránh lui.
Hoàn cảnh phức tạp, lòng người khó lường, yêu thú hung ác với cạm bẫy trận pháp, mấy thứ này kết hợp cùng một chỗ, cấu thành Vạn Giới Vương Đình hung hiểm đáng sợ.
Xuyên qua một biển lửa, chợt thấy phương xa có sóng triều động, linh khí ngút trời, rõ ràng là có người đang giao thủ.
Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên cùng bay tới.
Tới gần mới phát hiện là một đám tu giả giao thủ với yêu vật.
Cảnh giới của tu giả cũng không tính cao, phần lớn đều là Dục Anh Hóa Thần, cầm đầu là một gã Xuất Khiếu, là một tán tu tiểu liên minh. Bởi vì ở ngoài Vương đình loại liên minh này là nhiều nhất. Có thực lực đã sớm xâm nhập vào trong rồi.
Về phần yêu vật thoạt nhìn giống người khổng lồ dị dạng, đầu lớn như cái đấu, còn có cái bụng cường đại, toàn thân màu xanh ngồi dưới đất không ngừng ăn cái gì đó, bên cạnh chồng chất một núi xương nhỏ, trong tay còn cầm một khúc xương, cũng không biết là yêu vật gì.
Một đám người vây quanh nó, từng đạo pháp thuật thần thông hạ xuống, đánh vào yêu vật nhưng nó vẫn tập trung ăn.
Đợi khi ăn hết, nó liền duỗi tay, cứ như vậy vươn ra lại bắt được một gã tu giả cho vào miệng nhấm nuốt.
Tu giả ở trong miệng nó điên cuồng gào thét , toàn lực xuất hết linh triều, nhưng yêu vật kia lại không thèm để ý tiếp tục nhấm nuốt như ăn được nhân gian mỹ thực, thậm chí phát ra tiếng rên rỉ hưởng thụ.