Cứ như thế lặp lại, khoảng cách mỗi bước như dùng thước đo, tinh tế vô cùng.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Kiếp hơi hiểu ra.
Hắn cũng không nói chuyện, trước chặn miệng Hứa Diệu Nhiên, ra hiệu nàng yên tĩnh lại, sau đó cứ như vậy đi theo Bạch Thạch Thượng nhân.
Rất nhanh, Đường Kiếp theo Bạch Thạch Thượng nhân đi vào một lầu nhỏ.
Nơi này là quần thể cung điện, tuy có ảo trận thì cung điện vẫn ở tại chỗ, chỉ là đang trong ảo trận, ai cũng không có cách nào tiến vào.
Bạch Thạch Thượng nhân cũng không biết dùng biện pháp gì, lại có thể đi đến đây.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Bạch Thạch Thượng sờ soạng đi vào trong.
Xoát!
Một đạo hàn điện bắn tới Bạch Thạch Thượng nhân.
Bạch quang trên người Bạch Thạch Thượng chợt lóe lên chống đỡ, sau va chạm xuất hiện điện quang con thoi. Điện quang hình con thoi nhìn như bình thường, nhưng bắn trúng Bạch Thạch Thượng nhân cũng suýt phá vỡ màn phòng hộ, có thể thấy rất mạnh mẽ. Nếu đổi thành Đường Kiếp, tuyệt đối không ngăn được, tuy không chết nhưng chắc cũng trọng thương.
Bạch Thạch Thượng nhân không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, tự nói:
- Có phòng hộ là được rồi, thuyết minh không có người tới, trong lầu chắc chắn có bảo bối.
Vui mừng sờ soạng đi lên trước.
Đường Kiếp thấy rõ, ở trước Bạch Thạch có một tấm án thư, trên bàn đặt một cây viết, thoạt nhìn kim quang lập lòe, rõ ràng không phải phàm vật.
Trong lòng vừa động, Đường Kiếp đã lấy bút đi.
Hắn vừa lấy đi bảo bút, Bạch Thạch Thượng nhân sờ loạn mặt bàn, kỳ quái nói:
- Không ngờ không có?
Nhưng không để ý, tiếp tục dùng tay cảm nhận.
Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên nhắm mắt theo đuôi, thấy có vật gì tốt đều lấy luôn.
Một đường đi, Bạch Thạch Thượng nhân không ngừng lục lọi.
Nơi này là lần trước hắn thám hiểm phát hiện ra, dựa vào pháp môn độc đáo, Bạch Thạch Thượng nhân mới có thể tới chỗ này mà không sợ bị lạc phương hướng.
Không ngờ sau khi tiến vào cơ quan cạm bẫy không ít, nhưng chả có chút ưu đãi nào, khiến Bạch Thạch Thượng nhân buồn bực không thôi.
Tuy nói nơi này chỉ là một kế hoạch nhỏ, có hay không không ảnh hưởng đại cục, nhưng như thế vẫn khiến hắn nổi giận. Hơn nữa nơi này rõ ràng không có ai khác vào, vậy vì sao vật gì cũng không có? Ngẫm lại thật không thông.
Hắn không biết cách hắn không xa, Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên vẫn đang rình rập. Tuy rằng không nhìn thấy, Hứa Diệu Nhiên được Đường Kiếp dùng tay viết ra mọi chuyện, cứ phải nghẹn cười đúng là vất vả.
Lên tầng cao nhất, mắt thấy không còn gì thu hoạch, Bạch Thạch Thượng nhân chỉ có thể suy sụp trở về.
Đường Kiếp một đường theo sát, nhân tiện nhặt cả mấy món ám khí trên đất —— đây cũng là bảo bối, có thứ có thể dùng lại, cho dù không thể dùng thì vẫn có giá trị tài liệu.
Ra khỏi lầu, Bạch Thạch Thượng nhân cẩn thận rời đi.
Nhìn hắn rời khỏi, Đường Kiếp cười nói:
- Đi.
- Đi đâu?
Hứa Diệu Nhiên hỏi.
- Đương nhiên là xem những nơi khác.
Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, mấy khu này Đường Kiếp không có ý định buông tha.
Bởi vì đang ở trong ảo trận, vùng này cũng có khá nhiều lầu nhỏ, một đường tìm kiếm cũng kiếm được không ít thứ tốt.
Bảo vật bình thường cho vào đế nhận, thứ tốt cho vào đồ khố lưu làm đòn sát thủ. Về phần đan dược và pháp phù thì càng nhiều càng tốt, dù sao Sơn Hà Xã Tắc Đồ rất lớn, tương đương với một túi không gian không hạn chế, có bao nhiêu bảo bối cũng có thể nuốt.
Lúc này Y Y và Băng Hoàng trong Xã Tắc Đồ, ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy không trung không ngừng có bảo vật bay xuống.
Hà Xung đã miễn dịch với mấy chuyện kiểu này, chỉ nói:
- Đường Kiếp lại bắt đầu đánh cướp sao?
- Thế mới gọi là Đường Kiếp.
Y Y liền trả lời.
Hà Xung ngửa mặt lên trời thở dài.
Người khác đều nghĩ Đường Kiếp, kiếp là kiếp nạn, chỉ có người biết hắn mới biết kiếp kia nghĩa là cướp.
Trong ảo trận, Đường Kiếp và Hứa Diệu thoải mái lượm lặt bảo bối ném vào đồ khố, về sau cả một số kiến trúc nhỏ cũng bị ném vào luôn.
Nhìn đình đài lầu các trên không trung, Hà Xung thổn thức không ngừng:
- Đúng là cướp cướp, cả phòng ở cũng không buông tha.
- Mỗi cọng cây ngọn cỏ ở Vạn Giới Vương Đình đều là báu vật. Sơn Hà Xã Tắc Đồ muốn phát triển phải nhờ vào nó.
Y Y già dặn nói.
- Y Y muội muội nói đúng, nhiều bảo bối như vậy làm người ta đỏ mắt. Không bằng ta đi lấy một kiện.
Băng hoàng cười trả lời, theo tiếng cười của nàng, trên người tản mát ra hắc khí nhè nhẹ.
Y Y cũng không quay lại nói:
- Ngươi muốn đoạt bảo bối lớn tùy ngươi, nhưng nếu không kiềm chế ma khí, vọng tưởng nhúng chàm giang sơn của ca ca thì đúng là đi tìm chết. Ngươi có tin giờ ta bảo ca ca, ngươi làm trái lời hứa tự thả ma khí. Ca ca cũng không cần giết ngươi, chỉ cần thả ngươi vào Vương đình chờ chết.
Băng Hoàng bất đắc dĩ nói:
- Hung dữ gì chứ, chỉ là đùa một chút.
Nhưng vẫn vội thu ma khí về.
Để Băng Hoàng vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng là lựa chọn bất đắc dĩ, cũng may có Y Y quan sát, trong khoảng thời gian ngắn không có gì đáng ngại.
Bên ngoài Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên dọn dẹp sạch sẽ rồi rốt cục dừng tay. Xung quanh lúc này chỉ có quỷ vật phiêu đãng.
Đại bộ phận tu giả đã rời khỏi, chỉ có rất ít người còn ở phía sau chậm rãi đi tới.
Trong đó có hai người vô tình đã loạn phương vị, cũng không biết mà cứ đi về phía trước, lại không biết càng đi càng xa đường chính.
Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp không đành lòng nhìn bọn họ lạc trong ảo trận, liền gọi Tiểu Tam bảo nó ra đánh họ một phen, rồi kéo họ quay về đường chính.
Việc này cũng không dễ dàng, hai gã kia nghĩ mình đi đúng, sẽ không dễ thay đổi phương vị, Đường Kiếp và Tiểu Tam phải tốn nhiều sức mới kéo được họ lại.
Đợi khi làm xong việc này, lại phát hiện không thấy Ngọc Thạch Minh Nhân.
Đường Kiếp biết người phía sau rất khó trở ra, liền buông tha bọn họ, tự mình rời đi.
Không có thể hội hợp với mọi người, Đường Kiếp cũng không nóng nảy, dù sao không có những người này, Đường Kiếp làm việc sẽ dễ dàng hơn, liền cùng Hứa Diệu Nhiên đi thẳng.
Vượt qua ảo trận là thảo nguyên.
Vạn Giới Vương Đình to như một quốc gia, trong Vương đình cố nhiên có đình đài lầu các, điêu lan thuỷ tạ, nhưng cũng đồng dạng có thung lũng thảo nguyên, phong cảnh tự nhiên, có thể thấy được bút tích to lớn. Thảo nguyên trước mắt, nói chính xác là hoa viên của một vị Chân Tiên.
Đường Kiếp đứng ngưng thần suy nghĩ chốc lát, sau đó nói:
- Là Mục dã nguyên.
- Mục dã nguyên?
Hứa Diệu Nhiên tò mò hỏi:
- Là nơi nào?
- Một bãi cỏ, xác thực mà nói là nơi Vương đình chăn thả thiên mã.
Đường Kiếp trả lời.
- Thiên mã? Chàng nói Vạn Giới Vương Đình có thiên mã?
- Hẳn là có.
Đường Kiếp không quá khẳng định trả lời.
Ký ức như một mảnh vỡ, chốc lát nổi lên, chốc lại biến mất khiến hắn không thể nắm chắc, cho nên tin tức cũng vụn vặt tán loạn đấy, thậm chí có thể còn mâu thuẫn.
Hứa Diệu Nhiên nói:
- Rốt cuộc sao chàng biết được?
Đường Kiếp lắc đầu:
- Ta nghĩ, vấn đề có thể do Binh giám. Năm đó ta từ Binh giám trúng phải Ly Kinh, từng thấy cảnh Binh Chủ bổ nát Vương đình. Từ đó trở đi chưa bao giờ quên cảnh tượng này. Binh Chủ từng là khách của Vương đình, quen thuộc kết cấu trong đó cũng không kỳ quái. Nói không chừng chính là ký ức hắn lưu lại Binh giám tới nay mới thức tỉnh.