Mỗi khi có người chết, Bạch Thạch Thượng nhân liền vung tay lên thu túi Giới Tử vào tay.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Kiếp hiểu. Khó trách Bạch Thạch lão đầu không thêm nhắc nhở, chính là thu lấy tài vật của người chết.
Hiển nhiên có không ít người có cùng ý tưởng với hắn, người biết ảo diệu trong đó phần lớn cũng có thực lực, muốn mượn cơ hội này làm giàu một phen.
Nghĩ đến đây, Đường Kiếp thì thầm với Hứa Diệu Nhiên mấy câu.
Hứa Diệu Nhiên nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu.
Vừa lúc này lại có một một tu giả bất hạnh bị cương phong nghiền ép mà chết. Bạch Thạch Thượng nhân nhìn thấy, đang muốn đi lấy túi Giới Tử thì đã thấy hoa mắt, một bàn tay nhỏ nắm túi Giới Tử, nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Bạch Thạch Thượng nhân ngây ra một lúc, chỉ cho là Địa Tiên khác như hắn ra tay, nên cũng không để ý.
Nhưng kế tiếp, mỗi khi có tu giả chết đi, bàn tay này đều xuất hiện lấy túi Giới Tử. Bạch Thạch Thượng nhân cương quyết không thể bị cướp lần nữa, mà không chỉ có hắn, các Địa Tiên khác gần đó cũng như vậy.
Rốt cuộc là ai ra tay nhanh như vậy?
Bạch Thạch Thượng nhân tức giận, nhưng lại không có biện pháp.
Nếu Hứa Diệu Nhiên dùng không gian đạo thì thủ đoạn này có thể phá, chỉ cần Bạch Thạch chụp trúng bàn tay là có thể chụp chết Hứa Diệu Nhiên, nhưng đối mặt với lực lượng đại đạo, cấp bậc cao cũng vô dụng.
Thời khắc này Hứa Diệu Nhiên vui vẻ vớt túi giới tử. Bởi vì tinh lực đều đặt ở túi Giới Tử nên phòng hộ khó tránh khỏi sơ sẩy, cũng may còn có Đường Kiếp ôm lấy nàng, phát động Vạn Cổ Trọng Lâu.
Vì thế một cung điện tinh xảo xuất hiện trong vùng gió.
Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên cứ như vậy ngồi ở đỉnh lâu, đón nhận cơn gió tàn sát, bay về quảng hàn Tiên cung phía chân trời.
Phi hành trong cương phong tuyệt đối là khảo nghiệm về năng lực phòng ngự, ứng biến cùng với khả năng phi hành của tu giả.
Có ít người am hiểu phòng ngự, thực lực mạnh vượt qua, cho dù cương phong đột kích cũng có thể chống được. Cũng có người ứng biến nhanh, dựa vào tốc độ nhanh nhanh thông qua khu vực nguy hiểm.
Cũng có người mang trọng bảo, muốn dựa vào bảo vật vượt qua nơi hiểm yếu. Tuy nhiên qua được gió mà không qua được mấy kẻ tham lam. Đường Kiếp tận mắt thấy một gã tu giả lấy ra một kiện hộ thân bảo tán, lại bị một gã Địa Tiên ám sát chết, thuận tay chiếm luôn bảo tán. Thủ pháp cực kỳ bí mật, nhưng không dấu diếm được thiên nhãn của Đường Kiếp.
So sánh ra, có thể giống như Đường Kiếp hình thành đạo pháp phòng ngự lớn như vậy thật hiếm thấy.
Lúc Côn Ngô Tử bị cương phong quây kín, mắt thấy sắp không chống đỡ nổi, quỳnh lâu trọng các bay tới ngăn đám cương phong kia lại. Hắn không khỏi mừng rỡ, hô to:
- Đường huynh đệ giúp ta!
Đường Kiếp thấy, tay khẽ vẫy kéo Côn Ngô Tử lại, nhét vào trong phạm vi bảo vệ của Vạn Cổ Trọng Lâu.
Côn Ngô Tử vừa vào trong lầu thì phát hiện cương phong mất tăm mất tích, không khỏi thở dài chắp tay nói:
- Đường huynh đệ hảo thủ đoạn.
Đường Kiếp cười cười:
- Ngươi ngồi đi, trong này có trận pháp chớ tùy ý đi lại. Ta đi giúp những người khác.
Cứu một người là cứu, cứu hai cũng là cứu. Đã cứu người thì Đường Kiếp đều đưa vào Vạn Cổ Trọng Lâu.
Những tán tu kia vốn đang chật vật không chịu nổi, Bạch Thạch Thượng nhân lại chuyên chú đoạt bảo không quan tâm tới an toàn của bọn họ, thật vất vả gặp đường Đường Kiếp cứu người, một đám đều nói tạ ơn, cảm kích không ngừng. Đường Kiếp cũng không kể công, chỉ cười một tiếng rồi tiếp tục cứu người. Ngoại trừ Ngọc Thạch Minh Nhân, tán tu khác cũng cứu, trong nháy mắt, có đến trăm tu giả ngồi trong Vạn Cổ Trọng Lâu, tuy nhiên đều là dưới hóa thần. Xuất khiếu trở lên vẫn đủ năng lực ứng phó trong này.
Về phần Tê Hà Giới thì hắn không lo lắng, có Vân Thiên Lan ở đó, nhất định sẽ không có vấn đề gì.
Bạch Thạch Thượng nhân thấy vậy âm thầm hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm tiểu tử này rất biết thu mua lòng người. Xem thủ đoạn là nhập đạo ngũ hành, lấy Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ hành lực xây dựng lầu các, ngoài có phòng ngự trong có cơ quan, cũng coi là độc đáo. Chẳng qua hiện nay vì cứu người mà bại lộ thì không khôn ngoan, nếu muốn giao thủ, dễ dàng đối phó được. Nhưng tuy hắn có đạo pháp lại vẫn chưa hóa thần, cho dù không biết quân bài chưa lật này, ta cũng lật tay là giết được hắn, nghĩ nhiều làm chi.
Nghĩ vậy, Bạch Thạch Thượng nhân cười thầm, không để ý tới nữa.
Đường Kiếp cứu người, Hứa Diệu Nhiên thì âm thầm kiếm túi Giới Tử, chỉ có điều ngại nhiều ánh mắt nên không tiện hành sự. May mà bọn họ đã bay qua khu vực nguy hiểm, trước mắt hiện ra một quần thể cung điện lớn.
To lớn như thế, diện tích lãnh thổ chừng nghìn vạn dặm, như hoa cung nhà cao cửa rộng làm người xem hoa mắt.
Khó trách đã qua vạn năm, Vạn Giới Vương Đình cũng không bị tìm tòi tận cùng, chỉ nhìn diện tích đã bằng một quốc gia khổng lồ.
Năm đó tiên đế Ngọc Thành Tử dốc vô số tiên nhân lực ở hư không sáng tạo ra Vạn Giới Vương Đình, khí thế của nó rộng lớn thế nào thường nhân có thể hiểu được. Điều này cũng khó trách một mảnh vỡ nhỏ đã làm Tê Hà Giới thèm nhỏ dãi không ngừng.
Mà khi Vạn Giới Vương Đình lọt vào mắt Đường Kiếp, tâm trí hắn đột nhiên chấn động, giống nhớ ra chuyện gì đó, trước mắt hiện ra một cảnh tượng.
Đó là Binh Chủ cầm đạ phủ, như người khổng lồ khai thiên lập địa sừng sững hư không, vô số tiên nhân vây quanh hắn tấn công, Vạn Giới Vương Đình hy hoàng ngạo mạn bị uy phong của hắn dao động, sợ run, cuối cùng vỡ vụn!
Đúng vậy, đây là Vạn Giới Vương Đình!
Lúc nhìn thấy khu quần thể này, trong đầu Đường Kiếp hiện lên tất cả chuyện chứng kiến hôm đó.
Hắn thậm chí có thể thấy rõ mỗi nơi hẻo lánh, giống như toàn cảnh bản đồ có thể cho hắn tự do quan sát, đối chiếu.
Phát hiện này khiến Đường Kiếp sợ run.
Trước đó hắn chưa bao giờ có trí nhớ rõ ràng như thế, nhưng vì sao bây giờ nhìn thấy Vạn Giới Vương Đình, lại có biểu hiện như ký ức thức tỉnh?
Thân thể hắn không khỏi run lên một chút.
Hứa Diệu Nhiên chú ý tới ánh mắt của hắn, hỏi:
- Làm sao vậy?
- Ah... Không có việc gì.
Đường Kiếp lúc này mới hồi phục tinh thần, ánh mắ thu hồi lại, thuận miệng nói:
- Mới thi triển Vạn Cổ Trọng Lâu nên tiêu hao quá lớn, hơi mệt chút.
Đám bên cạnh nghe xong đều nói:
- Là chúng ta liên lụy Đường huynh đệ rồi.
Phải che chở nhiều người, tiêu hao lực lượng cũng lớn, mọi người cho là Đường Kiếp vì bọn họ lo lắng hết lòng, hao hết đạo lực. Kỳ thật Đường Kiếp nhập đạo rất sớm, Vạn Cổ Trọng Lâu đã sớm là thành thục, Ngũ Hành Đạo vân ngưng tụ, tiếp tục nâng cao, nào có dễ dàng hao hết. Tuy nhiên Đường Kiếp sẽ không tự nói trắng ra.
Mắt thấy sắp vào Vương đình, Bạch Thạch Thượng nhân nói:
- Qua lốc xoáy chính là Vương đình. Bởi vì trận pháp suy yếu, cương phong tiến vào, bởi vậy trong Vương Đình Chi vẫn có cương phong tồn tại, chỉ có điều số lượng đã giảm rất nhiều, mọi người vẫn cần phải cẩn thận. Trong Vương đình có cơ quan, không thể khinh suất.
- Tạ ơn Thượng nhân nhắc nhở, tại hạ hiểu được.
Mọi người ngoài miệng nói cảm ơn nhưng trên mặt không có biểu tình.