Nhưng ở Hồng hoang đại lục thì mới chỉ là bắt đầu.

Đường Kiếp nhìn quanh, không thấy đám Côn Ngô Tử liền nói với Vân Thiên Lan:
- Thúc tổ, ta đi trước.

Vân Thiên Lan gật gật đầu, khua tay nói:
- Đi thôi, nơi này đã có ta, ngươi cứ việc yên tâm làm việc.

Tuy rằng đem toàn bộ cường giả Tê Hà mang qua, Đường Kiếp vẫn chưa tính toán cùng với bọn họ hành động. Với Đường Kiếp mà nói, Tê Hà Giới chính là quân bài chưa lật của mình, không dễ dàng cho người ta phát hiện. Trước đó, hắn vẫn sẽ đi cùng đám Côn Ngô Tử, ngầm cùng bọn họ giữ liên lạc. Bởi vì Vân Thiên Lan chưa bao giờ xuất hiện ở Hồng hoang đại lục, ít người biết chi tiết về hắn, bởi vậy lần này Vân Thiên Lan cũng kiềm chế tu vi, chỉ lấy xuất khiếu thiên tôn làm cảnh giới.

Đường Kiếp cùng Hứa Diệu Nhiên bay khỏi đội ngũ, tự tìm chỗ ngồi xuống.

Không bao lâu, đám Côn Ngô Tử xuất hiện.

Xa xa nhìn thấy Đường Kiếp, Côn Ngô Tử và Phong vân tú sĩ đã cùng nhau bay tới:
- Đường huynh đệ quả là tín nhân, rốt cuộc đã tới. Vị này là...

Ánh mắt dừng lại ở chỗ Hứa Diệu Nhiên.

Đường Kiếp trả lời:
- Đây là phu nhân Hứa Diệu Nhiên.

Hai người lúc này mới bừng tỉnh, cùng nhau nói:
- Xin chào đệ muội.

Hứa Diệu Nhiên cũng đáp lễ.

Côn Ngô Tử và Phong vân tú sĩ xuất hiện, rất nhanh có vài tu giả đi tới, đều là người trong liên minh của họ. Theo thời gian qua đi, không ngừng có tu giả lục tục xuất hiện, bên phía Đường Kiếp cũng gom lại hơn ba mươi tán tu. Trong đó xuất khiếu bốn người, hóa thần mười hai, còn lại là Dục Anh Kỳ. Bốn gã xuất khiếu thật ngạo mạn, đi vào sau cũng không thèm nhìn ai, chỉ cùng Côn Ngô Tử Phong Vân Tú sĩ nói vài câu rồi ngồi xuống, cũng không nói chuyện với người khác.

Thấy thế, Đường Kiếp hiểu rõ liên minh tán tu liên minh không phải do bốn người này tổ chức.

Đợi thêm nửa ngày, ngoài cương phong đã tụ họp gần ngàn tu giả, một ít tu giả bậc cao như Địa Tiên cũng bắt đầu xuất hiện.

Tu giả đông như thế khiến Vân Thiên Lan cũng âm thầm kinh hãi. So với Hồng hoang đại lục, Tê Hà Giới thật sự quá nhỏ. Cũng chỉ dưới tình huống như vậy, mọi người mới nhận ra mình ếch ngồi đáy giếng thế nào.

Càng ngày càng có nhiều tu giả bậc cao tới.

Khi một vị lông mi trắng xuất hiện, Côn Ngô Tử và Phong nguyệt tú sĩ đồng thời nghênh đón, chỉ có điều nhìn nam tử kia một cái, Đường Kiếp lập tức biết người chủ đạo chân chính của liên minh tới rồi.

Đó là một địa tiên.

Lúc này theo sau gã còn có hai tu giả, rõ ràng cũng là Xuất Khiếu kỳ.

Côn Ngô Tử và Phong Vân Tú sĩ đến chỗ bạch mi nam tử nói:
- Đây là Bạch Thạch Thượng nhân, minh chủ Ngọc thạch minh. Tin tưởng mọi người đều đã nhìn ra, Thượng nhân là tu giả Địa Tiên, có lão nhân gia ở đây, chỉ cần không gặp phải thượng cổ dị thú, tuyệt thế mãnh nhân thì không có gì phải lo lắng.

Mọi người nghe xong đều sang chào hỏi Bạch Thạch Thượng nhân, Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ có điều trong lòng thầm nghĩ: Đường đường một địa tiên lại tụ tập nhiều Tử Phủ, chẳng lẽ thật sự làm bảo mẫu sao? Chỉ sợ là muốn dùng họ làm vật hi sinh thôi. Bởi vậy có thể thấy được, trong Vương Đình hơn phân nửa là chỗ hung hiểm. Tuy nhiên chỉ là bị người lợi dụng, so với không có giá trị gì để lợi dùng vẫn tốt hơn.

Trong Vương Đình từng bước nguy cơ. Chỉ sợ bản thân ngã xuống không phải do bị hung hiểm trong Vương đình cắn nuốt mà là bị những tu giả khác xử lý. Vậy nên, cho dù biết rõ có người lợi dụng bọn họ, mọi người cũng chỉ có thể cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.

Bạch Thạch Thượng nhân gặp qua mọi người, hài lòng gật gật đầu, nói:
- Mọi người yên tâm, bản Thượng nhân đã từng vào Vương đình hai lần, cả hai đều an toàn trở về, với Vạn Giới Vương Đình có thể nói là quen thuộc. Có ta ở đây, có thể bảo vệ mọi người không có việc gì.

Hai lần tiến vào đều an toàn trở về? Trong lòng Đường Kiếp nhảy dựng. Vương đình hung hiểm ra sao ai cũng biết, rất nhiều người đi một lần đã không muốn đi nữa. Người này có thể hai lần còn sống trở về, lại đi lần thứ ba, không phải không biết sống chết mà là có chỗ dựa vào.

Trong lòng hiểu ra nhưng không nói, chỉ cũng mọi người nhìn hắn hàm ơn. Đáng thương cho Tử Phủ các giới khác vốn là nhân vật cao cao tại thượng, giờ ở đây vẫn phải cúi đầu kính cẩn. Mà ngay cả bốn xuất khiếu ban nãy, thấy Bạch Thạch cũng phải cung kính đừng lên.

Nói thêm vài câu, mọi người cùng ngồi xuống chờ khai phủ.

Chờ đợi mất tới một ngày.

Nếu như nói ngay từ đầu là các tán tu thì về sau, tu giả đều là người của các đại phái liên minh lại, thế nên số lượng ở đây dần vượt qua mấy nghìn người.

Đồ sộ như thế làm Đường Kiếp cũng ngây người, nghĩ thầm cũng chỉ có như vậy mới có thể đối kháng Hồng Mông Giới xâm lấn.

Khi đến gần thời gian tiến vào, đã không phân biệt rõ nơi này có bao nhiêu người, chỉ biết trong mười người có tám là Tử Phủ, còn lại hai Tiên Đài, có lẽ còn có một Chân Tiên.

Các thần tiên tập hợp nơi này, hô bằng gọi hữu, ba hoa khoác lác, Đường Kiếp dường như trở lại thế hệ con cháu, chỉ thấy vô số đại nhân vật giao lưu, cũng công khai nắm giữ vị trí tốt đã có người. Người tới trước giận dữ mà không dám nói gì, chỉ có thể tự động tránh lui.

Vì thế rất nhanh, người cương phong hình thành một cầu thang.

Đứng vị trí số một là người đến từ tông phái các lục địa, tỷ như Tây Ngưu thần châu Thiên Hoa Tông, Thương Lộ thần châu Vạn Nhạc Môn…, sau này mới tới tông phái của các đại quốc.

Tinh Diệu Môn cũng ở trong đó, đáng tiếc Đường Kiếp nhìn thế nào cũng không nhìn thấy Hoàng Thiên Thượng nhân.

Phong Vân Tú sĩ biết lòng hắn, an ủi:
- Chớ vội, Vạn Giới Vương Đình mở ra cũng sẽ không đóng cửa, lúc nào cũng sẽ có thêm người tiến vào. Hoàng Thiên Thượng nhân kia có thể là chưa kịp quay về, có thể mấy ngày nữa sẽ thấy.

- Hy vọng như thế.
Đường Kiếp thở dài.

Phía sau tông phái cấp quốc gia chính là cấp các đại phủ, ngoài ra cũng có một ít liên minh tán tu có thực lực đứng cùng, ngăn cách không quá rõ ràng.

Nhưng trước môn phái cấp lục vẫn còn hai vùng đất trống, không người chiếm cứ.

Hứa Diệu Nhiên có chút tò mò, hỏi Đường Kiếp:
- Nơi đó vì sao không có người chiếm cứ.

Đường Kiếp hắc một tiếng:
- Đương nhiên là lưu cho môn phái mạnh nhất.

Hứa Diệu Nhiên tỉnh ngộ:
- Chàng nói là...

Đường Kiếp không trả lời, chỉ quay đầu nhìn về phía xa.

Xa xa, một đội tu giả quy mô trăm người đang bay tới, nhưng không phải là độc nhất vô song, ở một phương khác cũng có một đội tu giả dùng tốc độ cao bay tới.

Đây là hai đội ngũ có quy mô lớn nhất Đường Kiếp từng thấy, có hơn trăm tu giả Tử Phủ khiến người ta run lên. Không chỉ như thế, trong đám người cũng có hơn mười vị Tiên Đài. Trong đó có hai người được bảo vệ xung quanh, mặc dù hơi thở không hiện hữu giống như phàm nhân, nhưng được vây quanh giữa đám đại tiên và được họ cung kính như vậy, không hỏi cũng biết là Chân Tiên.

- Đó chính là Tề Thiên tông và Tinh La môn?
Hứa Diệu Nhiên thấp giọng hỏi Đường Kiếp.