Đường Kiếp vội la lên:
- Thúc tổ, ngài đã thành Chân Tiên, hà tất phải đi.
Hắn còn chưa dứt lời, Vân Thiên Lan đã hừ một tiếng:
- Thành Chân Tiên thì không cần tiến thêm một bước nữa sao?
Đường Kiếp ngây ra, Vân Thiên Lan đã nói:
- Tiên lộ không có giới hạn, có thể đi đến một bước này, ai có thể tự nguyện từ nay về sau giẫm chân tại chỗ? Đường Kiếp, ngươi cũng là người gặp qua thiên địa huyền diệu, Đại Thiên thế giới cũng chỉ là một góc bí mật. Nếu giống như phàm nhân, không biết thiên địa ảo diệu thì cả đời cũng đến thế rồi. Có thể gặp chuyện phấn khích như vậy thì sao có thể dễ dàng cho qua? Vô thượng Chân Tiên thì sao? Nhân sinh trên đời, tiên lộ vĩnh viễn kéo dài.
- Nhưng Vạn Giới Vương Đình rất hung hiểm, cho dù là vô thượng Chân Tiên ở trong đó cũng có nguy cơ ngã xuống. Ngài là Định Hải thần châm của phái Tẩy Nguyệt, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
Lăng Tiêu cũng khuyên nhủ.
Vân Thiên Lan nói:
- Cho nên mới muốn đi, Vạn Giới Vương Đình nguy hiểm như thế, dựa vào mấy tiểu bối các ngươi làm sao có thể đi? Tất nhiên là cần lão phu tự mình bảo vệ. Nếu không chỉ tùy ý kiếm một vị Chân Tiên đã khiến các ngươi tan thành tro bụi, nói gì tới cơ duyên. Có ta ở đây, nếu không được, cũng có thể bảo vệ các ngươi.
Đường Kiếp nói:
- Nhưng Vận chuyển Trận không thể chịu đựng thúc tổ.
Vân Thiên Lan nói:
- Chuyện này không cần phải lo lắng, ta nhập chân đạo, mặc dù chưa được như Cơ Dao Tiên hư không sinh linh, nhưng trong khoảng thời gian ngắn chân nguyên chuyển hoán, đại đạo thủ hành vẫn có thể, lại nói ngươi đi Hồng hoang đại lục nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chút bảo bối tăng cường truyền tống trận cũng không có sao? Chớ nhỏ mọn với ta.
Đường Kiếp hoàn toàn không biết nói gì.
Vân Thiên Lan đã quyết định như vậy, người khác cũng không ngăn cản được.
Vì thế việc này quyết định như vậy, phái Tẩy Nguyệt do Vân Thiên Lan, Tiêu Biệt Hàn, Huyền Nguyệt, Minh Dạ Không cùng với Đường Kiếp.
Về phần Thất Tuyệt Môn và ba phái cũng phái người thông báo, mỗi phái cử ra ba tu giả tham gia. Mặc dù không nói rõ phải là Tử Phủ, tuy nhiên việc trọng đại thế này, dưới Tử Phủ muốn nghĩ cũng không thể, về phần Địa Tiên, bởi vì có hạn chế truyền tống trận, bọn họ cũng không đi được.
Tin tức truyền tới, ba phái quả nhiên hăng hái.
Thất Tuyệt Môn do Quý Thanh Phong tự mình dẫn đội, hai người khác một là Lý Lạc Thủy, một là mới thăng tiến Tử Phủ Vương Tuyệt Diệt. Đối với Vương Tuyệt Diệt mà nói, mạo hiểm như vậy thích hợp với hắn.
Thiên Tình Tông là Tử Liên Tiên Tử, Hồng Diệp Chân Quân và Bạch Oanh Ngữ.
Bên Thiên Nhai Hải Các là Hứa Quang Hoa, Diệu Âm tiên cô. Diệu Âm tiên cô không phải một trong ba người đứng đầu Thiên Nhai Hải Các nhưng cũng là một vị Tử Phủ, giống như sơn lão, Hồ Tuyết Hoa thuộc về lực lượng ẩn giấu. Hứa Quang Hoa từng hy vọng nữ nhân bái nhập làm môn hạ người này.
Về phần người cuối cùng, chính là Hứa Diệu Nhiên.
Danh ngạch do Đường Kiếp tự mình chỉ định, nếu muốn đi đoạt bảo, tự nhiên muốn cho bà xã mình một cơ hội.
Thiên Nhai Hải Các phản đối, cho rằng Hứa Diệu Nhiên không phải Tử Phủ, thực lực không đủ.
Đường Kiếp không cho là đúng trả lời:
- Không phải Tử Phủ, vậy thăng tiến Tử Phủ đi.
Thiên Bình Sơn.
Nơi từng là chiến trường thiên tôn, hiện giờ đã thành lãnh địa riêng của Đường Kiếp. Được trận pháp cải tạo, nó trở thành một lò luyện lớn. Bốn phía tử kim hình thành núi cao, bên trong thâm cốc thì dầy đặc trận vân, có ngọn lửa ở trong đó thiêu đốt.
Nếu nhìn từ đàng xa, sẽ phát hiện cả tòa núi thoạt nhìn giống như đồng lô lớn.
Mà ở trong thung lũng Thiên Bình Sơn có một nam một nữ, không một sợi vải ngồi đối diện nhau.
Đúng là Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên.
Tuy là khỏa thân, nhưng cả hai người đều không có tình dục.
Hai tay Đường Kiếp không ngừng hạ xuống người Hứa Diệu Nhiên, mỗi một chưởng đánh xuống ba ba vang dội, Hứa Diệu Nhiên đỏ mặt, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.
Như thế qua nửa khắc, Đường Kiếp ngừng tay.
Hứa Diệu Nhiên hít sâu một hơi, cả người mềm nhũn ra, chậm rãi ngã vào lòng Đường Kiếp.
Lúc này, rốt cục không còn thống khổ như trước, thay vào đó là sự ngượng ngùng:
- Thủ đoạn phu quân cao siêu, lần này ta xác thực cảm thấy lực lượng thần hồn có tăng tiến.
Đường Kiếp cười nói:
- Phương pháp này là ta ở Hồng hoang đại lục học được. Địa phương lớn, kỳ công bí kỹ ùn ùn, khó trách có nhiều Tử Phủ Tiên Đài. Có Kinh Thần Thủ, An Phủ Dưỡng Thần Kinh, Tạo Hóa Thiên Nguyên Thăng Tiên trận và bí kíp của Thiên Nhai Hải Các, tỷ lệ thăng tiến của nàng phải tăng lên ít nhất bốn thành.
Hứa Diệu Nhiên nói:
- Ta đã luyện thành tam hoa tụ thần hương, đáng tiếc tài nguyên hữu hạn, Hoàng cấp bích lạc đan luyện chưa ra, tuy nhiên Quỳnh Phủ Thiên Uyển đan đã thành, có vật này cộng lại có thể nâng thêm hai thành.
- Ta lại vì nàng sửa chữa số mệnh, tỷ lệ thành côg nâng cao tới bảy thành. Bảy thành...
Đường Kiếp thở dài:
- Tuy rằng còn có chút phiêu lưu, nhưng đáng thử. Chỉ cần nàng không thăng tiến quá vội, đóng vững đánh chắc, sẽ không có việc gì.
Cái gọi là bảy thành, không phải tấn công mười lần tất bại ba lần, mà là lực lượng có thể thành công, chỉ sợ điều ngoài ý muốn và tâm tính không đủ.
Tấn cấp không phải đổ xúc xắc, bảy thành do con người tạo ra và ý trời hoàn toàn không thể đánh đồng với nhau.
Người khác tấn công sở dĩ xác xuất thành công thấp, chủ yếu là do không chuẩn bị nhiều như Đường Kiếp. Dù sao bất kể là bí pháp hay tiên dược, mỗi một thứ đều vô giá, có được không dễ. Rất nhiều người chỉ có một trong hai thứ đó đã mạo hiểm, đương nhiên tỷ lệ thất bại lớn.
Như Minh Dạ Không chính là như thế, hắn có thể thành công đúng là may mắn, là thiên ý phù hộ.
Về phần Hứa Diệu Nhiên đã có chuẩn bị, thất bại thì đúng là do trời không thương.
Vậy nên Đường Kiếp mới dám để Hứa Diệu Nhiên tấn công, hắn không sợ thiên ý, chỉ sợ bản thân Hứa Diệu Nhiên có chướng ngại.
Nghe Đường Kiếp nói chuyện, Hứa Diệu Nhiên khẽ cười nói:
- Tiến cấp, lợi ích không phải về tay chàng sao?
Đường Kiếp ngạc nhiên, không kìm nổi cười ha ha.
Đích xác, mỗi lần theo đuổi thay đổi, hiệu quả không phải ở người khác mà chính là bản thân hắn.
So sánh ra, ngược lại là Hứa Diệu Nhiên rất rõ ràng cực hạn của mình ở đâu, không dám có gì sơ suất.
Điều này làm cho Đường Kiếp cũng yên tâm hơn nhiều.
Hắn cười nói:
- Là ta sai rồi.
Hứa Diệu Nhiên lườm hắn một cái, lúc này mới ngả vào lòng hắn.
Hai người kiều diễm lưu luyến chỉ trong chốc lát, Hứa Diệu Nhiên mới nói:
- Đúng rồi, đã tu luyện, vì sao phải đặc biệt chạy đến Thiên Bình Sơn? Ta xem chàng có bố trí gì đó trong Thiên Bình Sơn, là có tính toán gì?
- Đúng vậy.
Đường Kiếp thừa nhận:
- Ta tính luyện khí.
- Luyện khí?
Hứa Diệu Nhiên kinh hãi.
Đường Kiếp muốn luyện khí gì?
Thứ hắn am hiểu chính là phá vũ khí chứ không phải là chế vũ khí.
Hơn nữa còn có Đế Nhận trong tay, còn bảo bối gì mạnh hơn nó?
Đường Kiếp cười nói:
- Khí này hơi khác biệt, có chút đặc thù.
- Đặc thù như thế nào?
Đường Kiếp cười nói:
- Nàng xem là biết.