Trên thực tế đoạn thời gian kia bọn họ thật sự không ngừng phát triển, tài nguyên phong phú, trong phái cũng có Vương Tuyệt Diệt là thiên tài tuyệt thế.

Nhưng Vân Thiên Lan đột phá khiến tất cả dã tâm của Thất Tuyệt Môn hóa thành hư ảo, mới biết năm đó bọn họ đã bỏ lỡ kỳ ngộ.

Ảo não thì ảo não, Thất Tuyệt Môn biết chuyện nãy vẫn chúc mừng phái Tẩy Nguyệt, thừa nhận phái Tẩy Nguyệt có địa vị đứng đầu bốn phái. Bởi vì có tình hợp tác năm đó, cho nên đối với Thất Tuyệt Môn yếu thế, phái Tẩy Nguyệt thản nhiên tiếp nhận.

Bên kia, Thiên Tình Tông cũng bắt đầu cố gắng khôi phục quan hệ với phái Tẩy Nguyệt. Các nàng năm đó vì chuyện phái Tẩy Nguyệt qua lại với Thất Tuyệt Môn, Thiên Nhai Hải Các mà bất mãn, với phái Tẩy Nguyệt dần dần xa cách, nhưng Chân Tiên xuất hiện, Thiên Tình Tông không thể làm cao nữa. Cuối cùng vẫn còn tình nghĩa ngàn năm, chỉ cần đồng ý cúi đầu cũng không có gì khó.

Cuối cùng là Thiên Nhai Hải Các. Vốn quan hệ của phái này với Tẩy Nguyệt không tính là tốt, nhưng quan hệ giữa Hứa Diệu Nhiên và Đường Kiếp lại khiến hai phái không thể đối lập. Mấu chốt nhất chính là, giờ Hứa Diệu Nhiên ở Thiên Nhai Hải Các như mặt trời ban trưa, nàng xây dựng được Thông Tài Xã, qua mấy trăm năm phát triển đám học sinh hậu bối đã trở thành cột trụ vững chắc, có thế lực ở Thiên Nhai Hải Các.

Hứa Diệu Nhiên còn trở thành một trong tân Hải giác bát la sát hiển hách trong Thiên Nhai Hải Các. Chỉ có điều nàng vẫn chưa đột phá Tử Phủ quan, cũng trở ngại việc nàng tiến thêm một bước.

Nhưng mặc kệ thế nào, có tầng quan hệ này, bảo Thiên Nhai Hải Các cúi đầu trước phái Tẩy Nguyệt cũng không có gì khó khăn.

Biết được tình hình, Đường Kiếp cũng thật vui sướng, kế hoạch của hắn có thể nắm chắc hơn rồi, thế nên hắn mới kể lại chuyện mình đã chứng kiến ở Hồng hoang đại lục cho mọi người nghe.

Hồng hoang đại lục rộng lớn, diện tích lãnh thổ ngàn dặm, nói ba ngày ba đêm cũng không nói hết.

Nghe thấy bên Hồng hoang đại lục có dị thú, có hoa cỏ có thể nói chuyện, vực sâu cắt ngang lục địa và cả những việc chưa bao giờ nghe thấy, còn cả Tử Phủ, Chân Tiên vô số, hùng mạnh khiến mọi người nghe mà chậc chậc tán thưởng không ngừng.

- Đệ tử lần này trở về, chủ yếu vẫn là vì chuyện của Vương Giới Vương đình.
Nói qua tình hình ở Hồng hoang đại lục, Đường Kiếp chuyển đề tài chính về Vạn Giới Vương Đình, đem những lời Côn Ngô Tử và Phong nguyệt tú sĩ nói qua.

Nghe chuyện Vạn Giới Vương Đình, tất cả mọi người thoáng biến sắc.

Lăng Tiêu nói:
- Việc này ngươi nghĩ thế nào?

Đường Kiếp trực tiếp trả lời:
- Ý đệ tử rất đơn giản, ta muốn đi, phái Tẩy Nguyệt cũng phải đi!

Đây đúng là mục đích lớn nhất mà Đường Kiếp trở về.

Vạn Giới Vương Đình là một kỳ ngộ, cũng là khiêu chiến, phiêu lưu lớn tiền lời cũng lớn.

Tất cả mọi người cùng đi, vì Đường Kiếp cũng không kiêu ngạo, ngông cuồng đến mức cho rằng mình có thể đi một mình.

Tuy nhiên liên hợp với Côn Ngô Tử thì phái Tẩy Nguyệt đáng tin hơn, hơn nữa ưu đãi chia đều với đám tán tu xa lạ, còn không bằng cho người mình.

Cho nên Đường Kiếp đã trở lại.

Hắn trở về chính là muốn đem toàn bộ Tê Hà Giới đi tới Hồng hoang đại lục.

Quả thật Tê Hà Giới là một địa phương nhỏ bé, so với Hồng hoang đại lục chỉ như một thôn nhỏ. Nhưng thôn nhỏ có một vị Chân Tiên, vài vị Địa Tiên, một đống Tử Phủ, cộng thực lực lại tốt xấu cũng chống đỡ được một châu thế lực lớn.

Có hậu thuẫn của mình ở Vạn Giới Vương Đình, đáng tin cậy hơn cái liên minh tán tu của Côn Ngô Tử kia nhiều.

- Ý của ngươi là không chỉ có phái Tẩy Nguyệt đi, mà ngay cả ba phái khác cũng phải đi?
Lăng Tiêu nghe được giật mình.

Đường Kiếp gật gật đầu:
- Vốn ta là chỉ tính toán cho phái Tẩy Nguyệt đi, nhưng nếu sư thúc tổ đã nhập Chân Tiên, phái Tẩy Nguyệt đã thành Tê Hà chí tôn, kế hoạch sửa lại một chút. Cùng với ba phái khác cùng tiến cùng lui sẽ tốt hơn.

Đường Kiếp nói ẩn ý, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Đi Vạn Giới Vương Đình sẽ có phiêu lưu, ai cũng không có thể cam đoan không có người chết. Nếu tất cả đều là người của phái Tẩy Nguyệt đi, nếu có sai lầm gì, ngược lại không tốt. Còn không bằng để Thiên Tình Tông, Thất Tuyệt Môn, Thiên Nhai Hải Các cùng đi. Thực lực càng mạnh, phiêu lưu cũng nhỏ hơn. Cho dù có sai lầm gì cũng là cùng tiến cùng lui, căn bản không thay đổi vị trí độc nhất của phái Tẩy Nguyệt.

Ngoài điểm này, mọi chuyện với đối phương đều là có lợi.

Lăng Tiêu nghe mà liên tục gật đầu.

Đối với chuyện của Vương Giới Vương đình, kỳ thật ai cũng động tâm.

Tuy nói phiêu lưu, nhưng có ai tu tiên mà không phiêu lưu đây?

Không đề cập tới chuyện khác, riêng tấn công Tử Phủ đã là cửu tử nhất sinh, bây giờ có thể ngồi ở đây, có ai không phải người đã trải qua hung hiểm. Bọn họ biết rõ nếu muốn tiến thêm một bước nữa, ngoài bản thân tự cố gắng thì vẫn cần phải có cơ duyên. Như Vân Thiên Lan cũng nhờ Đường Kiếp cưỡng ép chế tạo cơ duyên mới có thể đột phá.

Mà hiện tại, Đường Kiếp lại tìm được cơ duyên cho bọn họ.

Bởi vậy lời của Đường Kiếp đã làm mọi người động tâm.

Tuy nhiên Tử Phủ phái Tẩy Nguyệt không thể đi hết, ai đi ai ở phải tính toán.

Kết quả Tham Tinh điện trở nên náo nhiệt. Mấy vị Chân Quân ngày thường nói chuyện nhẹ nhàng hoà hợp êm thấm, lần này cũng phá lệ tranh chấp. Tiêu Biệt Hàn nói ta là chưởng kiếm nhân, chuyện này ta không đi thì ai đi. Lăng Tiêu thì nói ở Vạn Giới Vương Đình không chỉ cần chiến lực mà cần cả trí khôn. Lần này đi mở mang bờ cõi, chứ không phải ở Vạn Giới Vương Đình phát tài, có cơ hội còn ở Hồng hoang đại lục tìm chỗ đứng, ngoài ra còn phải xử lý tốt quan hệ với ba phái, sao để một kẻ vũ phu đi được, cho nên cần bản chưởng giáo tự mình đi. Huyền Nguyệt Cửu Hoa thì tranh nhau nói, chuyến này phiêu lưu rất lớn, chưởng giáo và chưởng kiếm nhân là nhân vật trung tâm không thể xảy ra chuyện, cần ở lại trong trấn, về phần nguy hiểm để hai người họ đi. Minh Dạ Không tán thành, nói ở Vạn Giới Vương Đình không thể chỉ xem thực lực, chạy trốn cũng quan trọng, cho nên tuy rằng tu vi cảnh giới của ta thấp nhất, nhưng lại thích hợp nhất. Hơn nữa nếu chẳng may ta chết đi, ảnh hưởng tới phái Tẩy Nguyệt không đáng kể.

Trong lúc nhất thời tranh luận túi bụi, nếu để đám tiểu bối nhìn thấy các lão đại ngày thường trang nghiêm vì chuyện này tranh cãi đỏ mặt tía tai, chỉ sợ sẽ trợn tròn mắt.

Tâm tình của mọi người hăng hái như thế, khiến Đường Kiếp cũng không biết nói gì.

Vào lúc đang tranh chấp, đột nhiên một thanh âm từ phía truyền đến:
- Đừng cãi nhau nữa. Lần này đi Vạn Giới Vương Đình có rất nhiều hung hiểm. Phái Tẩy Nguyệt không thể một ngày không chủ, việc này để Biệt Hàn đi thôi, mang thêm Huyền Nguyệt và Dạ Không nữa.

Đúng là thanh âm của Vân Thiên Lan.

Vân Tổ mở miệng, những người khác tự không dám nói nữa.

Tiêu Biệt Hàn, Huyền Nguyệt và Minh Dạ Không mừng rỡ.

Vân Thiên Lan nói:
- Mặt khác, ta cũng sẽ đi.

Cái gì?

Mọi người đều thất kinh.

Không thể tưởng được chuyện Vạn Giới Vương Đình cũng làm cho Vân Thiên Lan phải động tâm.