Côn Ngô Tử là một trong số tu giả thường lui tới, vì vậy cũng coi như quen thuộc với Đường Kiếp. Người này có hứng thú đối với trận pháp, mỗi lần tới thăm hỏi đều thử phá giải trận pháp thủ hộ, đáng tiếc chưa bao giờ thành công.

Trời xanh có khi sẽ bất công như thế, tiểu tử năm đó chán ghét trận đạo giờ đã thành trận đạo tông sư, người chân chính cuồng nhiệt với trận đạo tu vi lại có phần hữu hạn.

Mà sau Côn Ngô Tử còn có một người, là thanh niên nho sinh.

Người này tên Phong nguyệt tú sĩ, cũng là một tu giả hóa thần, Côn Ngô Tử cũng vậy, đều là bạn Đường Kiếp mới kết giao mấy năm nay.

Thời khắc này dựa vào thực lực mạnh xông qua Lưỡng Nghi Vi Trần trận, Côn Ngô Tử và Phong nguyệt tú sĩ đã đi tới trước mặt Đường Kiếp.

Đường Kiếp cười nói:
- Lão hữu ở xa tới, thứ cho Đường Kiếp chậm trễ.

Nói xong tay áo vung lên, trên đất bằng đã xuất hiện một chiếc bàn đá, tam chiếc ghế đá.

Ba người ngồi xuống ghế đá.

Phong vân tú sĩ nói:
- Vừa vặn tiểu đệ lần này mang theo trà ngon đến, không bằng nhị vị nếm thử một chút.

Tiếp theo vung tay lên, trên bàn đá đã có hơn một bộ trà cụ, ấm trà còn bốc hơi nóng. Lại vung lên, cách đó không xa một thân cây biến thành một tiểu đồng, hướng ba người thi lễ rồi đi tới châm trà.

Côn Ngô Tử ngồi xuống, tiếp nhận chén trà uống một hớp, kêu lên:
- Trà ngon!

Phong vân tú sĩ liền bật cười nói:
- Ngươi là người thô kệch biết gì là trà ngon. Nguyệt khê thúy lan của ta là do gia muội tự tay gieo xuống, dùng Cửu Liên sơn tuyết, còn có bùn của Nghê Nguyệt sơn năm năm mới thành, tổng cộng mười hai cân, mỗi ngày chỉ dám uống một chút. Ngươi ở đây uống luôn một ngụm, ngay cả vị trà cũng phẩm không ra, chỉ biết nói bừa là trà ngon, chỉ sợ ngon ở chỗ nào cũng không biết.

Côn Ngô Tử nghe cười ha ha:
- Ta vốn là người thô kệch, một ý tu tiên, chí ở đại đạo, không có lòng với mấy chuyện tạp nham.

Phong nguyệt tú sĩ lại lắc đầu:
- Trời sinh vạn vật, từng cọng cây ngọn cỏ đều có lý chí. Đạo pháp tự nhiên, tâm ở đại đạo, lấy nhỏ gặp lớn, từ phàm trần nhập tiên.

- Đại đạo thênh thang, thiên lý duy nhất là không nên có nhiều phiền toái. Bỏ đơn giản cầu phức tạp, căn bản là vì bỏ gốc lấy ngọn...
Côn Ngô Tử trả lời lại một cách mỉa mai.

Phong nguyệt tú sĩ liền nói:
- Rõ ràng là tiến hành theo chất lượng, sao là bỏ gốc cầu ngọn? Ngược lại là ngươi, chỉ biết cái trước mắt.

Hai người này vì vậy mà tranh luận.

Đường Kiếp cũng không kỳ quái, đại đạo chi tranh đã lâu, ai đúng ai sai, ai cũng có đạo lý của mình.

Năm đó Cơ Dao Tiên cũng từng nói thiên đạo đã chết..., lời của nàng chưa chắc chính xác, nhưng có đạo lý riêng tồn tại.

Mà Côn Ngô Tử với Phong Nguyệt tú sĩ cũng giống như vậy, xuất thân bất đồng, kinh nghiệm bất đồng, cách nhìn và nhận thức với đại đạo cũng bất đồng, bởi vậy lý giải không giống nhau.

Vậy nên mới có luận đạo giữa các tu giả với nhau.

Thông qua cái nhìn của người khác, tăng cường bản thân.

Trong lúc luận đạo, có kết giao làm hảo hữu, cũng không thiếu người trở mặt thành thù.

Cũng may hai người quen biết nhiều năm, tranh giành thì tranh giành, chứ chưa bởi vậy mà thành kẻ thù.

Nhìn bọn họ kịch liệt, Đường Kiếp cười nói:
- Ta nói nhị vị ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này, không phải là để ở trước mặt ta cãi nhau chứ?

Hai người lúc này mới thu miệng.

Côn Ngô Tử nói:
- Xác thực có chuyện tìm ngươi, không biết Đường huynh có hứng thú rời núi một chuyến?

- Rời núi?
Nghe xong lời này, Đường Kiếp vẫn cười nói:
- Ta mặc dù ẩn tu, lại không bế quan, ngẫu nhiên đi ra ngoài cũng không có gì. Mấu chốt là có chuyện gì đáng để ta đi một chuyến.

Côn Ngô Tử vỗ tay cười nói:
- Đã biết Đường huynh sẽ nói vậy. Nếu ta nói đi sẽ gặp cơ duyên thì sao?

- Gặp cơ duyên?
Đường Kiếp nheo mắt.

Trong mắt tu giả từ gặp cơ duyên đầy thâm ý.

Cơ duyên do trời định, đâu thể nói gặp là gặp. Nếu có thể đoán trước thì đâu còn ý nghĩa gì. Không phải bảo vật xuất thế thì là cơ hội gì giáng lâm.

Tuy nhiên Đường Kiếp giờ đã là Tử Phủ, đã hiếm có cơ duyên gì có thể làm họ tâm động.

Đường Kiếp nhìn Côn Ngô Tử chỉ thấy hắn thần thần bí bí nói:
- Vạn Giới Vương Đình sắp mở ra.

Vạn Giới Vương Đình?

Cụm từ này khiến Đường Kiếp nhảy dựng.

Hoá ra Côn Ngô Tử tìm hắn, không ngờ là vì chuyện Vạn Giới Vương Đình.

Năm đó Vạn Giới Vương Đình bị Binh Chủ đánh nát, Đại Thiên thế giới rơi rụng, bởi vì cách Hồng hoang đại lục gần nhất nên bộ phận chính cũng ở Hồng hoang đại lục.

So sánh với mảnh vỡ Tê Hà Giới ít người biết, khối ở Hồng hoang đại lục ai cũng đều biết.

Nó cũng không có ở đất bằng trên Hồng hoang đại lục mà lơ lửng trên không cách Hồng hoang đại lục vạn mét, quanh năm có cương phong bao phủ.

Vì cương phong này, đa số tu giả Hồng hoang đại lục không thể đi lên. Không chỉ có như thế, lúc Vương đình rơi xuống đã khai mở thủ hộ đại trận. Thủ hộ đại trận ngăn cách cương phong xâm lấn, nhưng đồng thời khiến những tu giả tiên đài có tu vi cao thâm có thể đột phá cương phong cũng không dễ dàng tiến vào.

Hồng hoang đại lục có được bảo địa mà không thể tiến vào, than thở đã vạn năm.

Hơn một vạn năm qua, đại trận thủ hộ Vạn Giới Vương Đình và cương phong kết hợp cùng một chỗ, thời gian không tiêu trừ được lực lượng của chúng, ngược lại còn làm chúng thêm vững chắc.

Tuy nhiên Vạn Giới Vương Đình cũng không phải không thể tiến vào.

Tu giả phát hiện, cứ qua ngàn năm, trận pháp thủ hộ Vạn Giới Vương Đình sẽ có một thời gian suy yếu.

Thời gian cũng không dài, nhưng đủ cho một ít tu giả thực lực mạnh tiến vào, nhìn xem có thể gặp được cơ duyên gì.

Phải biết rằng đây chính là Vạn Giới Vương Đình, là nơi năm đó có vô số tiên nhân tập trung, bảo vật bên trong nhiều không đếm hết.

Năm đó chỉ là một mảnh vỡ nhỏ đã cho Đường Kiếp lợi ích không cạn, mà ở đại lục này còn là phần chính của Vương đình, ý nghĩa càng không tầm thường.

Dựa theo cách nói của Côn Ngô Tử, ba mươi năm nữa chính là lần Vương đình đại trận yếu bớt, cơ hội cho tu giả tiến vào.

Loại chuyện này đã xuất hiện rất nhiều lần, mỗi lần đều có tu giả tiến vào, có người bởi vậy phát tài, có người bởi vậy toi mạng.

Tu tiên chính là như vậy, trong nguy hiểm gặp cơ duyên, hoặc sinh hoặc tử, hoặc được hoặc mất.

Vạn Giới Vương Đình mở ra với nhiều người mà nói đều là cơ duyên khó có được. Các thế lực lớn, đám tán tu kéo bè kéo cánh.

Côn Ngô Tử và Phong nguyệt tú sĩ tìm tới Đường Kiếp cũng vì nguyên nhân này, kỳ thật ngoài hai người họ còn có mấy chục tu giả Tử Phủ hợp thành liên minh tán tu, muốn nhân cơ hội này kiếm một ít ưu đãi.

Hơn mười Tử Phủ ở Tê Hà Giới đã là một lực lượng đông đảo, nhưng ở Hồng hoang đại lục chỉ là một liên minh nhỏ, đối với chuyện này Đường Kiếp cũng chỉ có thể than thở không ngừng.

Nhưng với ý kiến của hai người, Đường Kiếp còn có chút do dự.

Bởi vì ba mươi năm sau, không sai biệt lắm cũng là thời điểm đại lễ của Tinh Diệu Môn, nếu chẳng may vì thế mà bỏ qua, không khỏi đáng tiếc.