Đây cũng là một sự kiện có tính quyết định.
Lý giải, vận dụng, nắm giữ.
Đây là đại đạo không cùng giai đoạn.
Ngộ đạo là lý giải, nhập đạo là vận dụng. chưởng đạo là nắm giữ.
Đường Kiếp ngộ mười hai đạo, nhập bảy đạo, ý nghĩa trên con đường này chính thức đi qua được môt nửa lộ trình, ảnh hưởng rất trọng đại.
Trong lịch sử từ trước tới nay không ai có thể lĩnh ngộ nhiều đại đạo như vậy, còn đi được xa như thế.
Như Huyền Vũ chuyển thế luân hồi vô số lần, nhưng không cách nào đột phá lĩnh ngộ mười hai đạo.
Như Vương Đình tiên đế có tư thế ngút trời, năm đó cũng chỉ nắm giữ bốn đạo, không thể nào có được nhiều hơn.
Mặc dù Đường Kiếp còn chưa đi tới trình độ chưởng đạo, nhưng tiến cảnh hiện giờ của hắn lại là trước nay chưa từng có.
Cho dù là Đường Kiếp chính mình hồi tưởng lại cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Cái này ở trong mắt vô số tu giả chính là lạch trời không thể với tới, lại bị chính mình một lần tiếp một lần thoải mái công phá, ngẫm lại thật đúng là làm người khác khó có thể tin.
Băng Hoàng cách đó không xa nhìn thấy một màn này cũng âm thầm cảm thấy kinh ngạc.
Nàng đi theo Cơ Dao Tiên nhiều năm, muốn hiểu biết một đạo cũng đã rất gian nan.
Như thân phận Đại La Kim Tiên của Cơ Dao Tiên, thế gian đã khó tìm được đối thủ cũng chỉ mới chưởng đạo một thứ.
Đại Đạo huyền ảo, sâu không lường được.
Sao những thứ ảo diệu cao thâm như thế, sao Đường Kiếp lại lĩnh ngộ dễ dàng như thế chứ?
Trong lòng mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không nói ra, chỉ hừ lạnh nói:
- Có cái gì tốt chứ, đại đạo thiên địa bác đại tinh thâm, càng đi về sau lại càng khó đi. Thông thuộc mười hai đại đạo không bằng chưởng đạo một môn. Cần biết dưới chưởng đạo đều là con kiến.
Đường Kiếp nghe xong cũng không tức giận, cười nói:
- Hả? Nghe ngươi nói như vậy hình như có phần hiểu rõ về chưởng đạo. Vừa lúc nhập đạo Âm Dương đã sâu, Đạo Vân sớm đã ngàn cành, nhưng hiện tại tu luyện, ngoại trừ gia tăng thêm nhiều Đạo Vân hơn, lại không có gì biến hóa. Không biết ngươi có gì chỉ giáo không?
Băng Hoàng liếc mắt nhìn hắn:
- Cho dù ta biết cái gì, cũng không cần thiết phải nói cho ngươi biết?
Nàng vốn muốn nói bản cô nương là tù nhân của ngươi, đột nhiên nhớ tới Đường Kiếp đã thả mình, là mình muốn đi theo Đường Kiếp khiến ba chữ tù nhân không nói nên lời. Nhất thời không tìm được từ để nói, chỉ có thể trừng mắt nhìn Đường Kiếp nói:
- Không nói cho ngươi!
Nàng mong chờ sau khi Đường Kiếp nghe xong sẽ tới dụ dỗ mình, như thế mình có thể làm giá một chút, nào biết sau khi Đường Kiếp nghe xong chỉ thản nhiên cười nói:
- Nếu thế thì cũng không cần nói.
Băng Hoàng không đợi được đáp án mình muốn, cảm thấy rất thất vọng, càng thêm chán ghét Đường Kiếp.
Bên này Đường Kiếp cũng tự tìm nơi điều dưỡng sinh lợi.
Hắn vì nhập đạo Thời Gian đã trả giá quá cao, một hơi liền mất một trăm năm tuổi thọ, từ lúc tu luyện tới nay cũng không tiêu hao nhiều thời gian như thế, khó trách tóc trở nên bạc. Đến lúc này cũng bớt việc, không cần dùng Thiên Diện biến ảo mình nữa.
Hơi sửa sang lại mình một chút, Đường Kiếp liền dẫn Y Y và Băng Hoàng tiếp tục lên đường.
Lần đi này liền hơn…. Nửa năm.
Trong thời gian nửa năm này, Đường Kiếp cũng coi như hiểu biết về Hồng Hoang to lớn, một đường xuyên việt, trải qua vô số khó khăn, xuyên qua không ít quốc gia, trong đó cũng gây ra không ít hiểu lầm và chê cười, cuối cùng mới đi vào Tây Ngưu Thần Châu.
Sau nửa năm tiến vào Hồng Hoang đại lục, Đường Kiếp đã không còn mờ mắt như trước kia, không rõ tình huống của nơi đó. Hắn biết bên trong Tây Ngưu Thần Châu có chín quốc, trong đó Hàn Hải quốc là lớn nhất, tiên phái trấn quốc là Thiên Hoa Tông, có được lão tổ Chân Tiên, đứng đầu ở Tây Ngưu Thần Châu.
Trong tám quốc kia, Tinh Diệu môn của Hoàng Thiên thượng nhân chính là tiên pháp trấn quốc của Thượng Nguyên quốc/
Đã biết chỗ của Tinh Diệu môn kia, Đường Kiếp liền đi tới Thượng Nguyên quốc.
Địa hình của Tây Ngưu Thần Châu giống như một con trâu đực to lớn, tương truyền nơi đây lúc trước có Thần Ngưu, hóa làm ngàn dặm tiên cảnh, cũng chính là Tây Ngưu Thần Châu bây giờ. Một cái truyền thuyết này hiển nhiên cũng có chút khoa trường, tuy nhiên Tây Ngưu Thần Châu tài nguyên phong phú, đất rộng của nhiều lại là sự thật.
Trong đó Thượng Nguyên quốc ở bộ phận đầu trâu nên có tên là Thượng Nguyên.
Thượng Nguyên quốc đất đai rộng lớn, kéo dài ngàn dặm, to hơn so với Văn Tâm không biết bao nhiêu lần. Tinh Diệu môn đã tồn tại hơn vạn năm ở vùng này, căn cơ thâm hậu, thực lực sâu không lường được.
Sau khi Đường Kiếp đến chỗ này cũng cẩn thận không muốn gặp phải thị phu. Còn Băng Hoàng sau khi bị Đường Kiếp vứt bỏ một lần cũng thức thời hơn rất nhiều, không tìm thêm phiền toái cho hắn khiến chuyến đi này rất thuận buồm xuôi gió.
Một ngày này, Đường Kiếp mang theo Băng Hoàng và Y Y đi tới tổng đàn của Tinh Diệu môn.
Tinh Diệu môn này nằm trên một ngọn núi lớn, khí thế to lớn, nguy nga cao ngất, không hổ là một đại phái.
Sau khi Đường Kiếp đi vào liền theo quy củ lần lượt bái thiếp.
Hắn vốn không có thân phận ở Hồng Hoang đại lục, bởi vậy trong nửa năm du ngoạn đã tìm cho mình một thân phận, chính là một vị tu giả của Hỏa Quạ ở Ly Minh Thần Châu. Giáo phái này đích xác có tồn tại, nhưng là một tiêu phái xuống dốc sắp sửa bị tiêu vong. Đường Kiếp trên đường đi lúc thuận tay đã cứu tính mạng của giáo chủ kia, đối lấy chính là cái thân phận này.
- Đường Kiếp của Hỏa Quạ giáo cầu kiến Hoàng Thiên tổ sư?
Thủ vệ đệ tử kia rất nghiêm túc nhớ lại trong chốc lác, xác nhận hơn hai trăm đại tiên các phái của đại lục phía nam này cũng không có phái nào có tên này, lúc này mới dùng ánh mắt miệt thị nhìn Đường Kiếp.
Một đệ tử tiểu phái vô danh tiểu tốt không ngờ lại vọng tưởng muốn gặp tổ sư bổn phái?
Liền ngạo nghễ nói:
- Đi, đi, đi, tổ sư bổn phái đâu phải là người mà những kẻ như ngươi có thể gặp.
Đường Kiếp nghe xong liền thở dài, biết không hiển thị chút thủ đoạn sợ là không được, đành phải nói:
- Đường Kiếp xác thực có chuyện quan trọng cầu kiến, một chút tâm ý kính xin các hạ dàn xếp một chút.
Theo lời nói này, Đường Kiếp khẽ vung ống tay áo, chỉ thấy trên mặt đất đã hiện ra một đóa Bạch Liên.
Bạch Liên kia cứ phát lên trên đất bằng phẳng, tốc độ cực nhanh, nở ra rất tốt, từng tầng cánh sen nở rộ khiến người xem hoa cả mắt, mãi tới khi có chín ngàn chín trăm chín mươi chín tầng, rốt cục khi nở ra một tầng cuối cùng liền thấy trong nội tâm nâng một thanh Ngọc Như ý, đưa tới trước người đệ tử kia, cũng là một kiện pháp bảo.
Đệ tử kia vung tay ra, Ngọc Như Ý rơi vào trong tay, ấm áp, mềm mại, thả ra từng sợi quang hoa. Đệ tử kia lập tức cảm thấy linh khí của mình chạy trong đó không có chút trở ngại nào, ngược lại càng thêm bình thường linh hoạt. Hắn nhẹ nhàng chỉ ra khoảng không, một cỗ thanh khí liền từ trong Ngọc Như Ý thả ra.
Đệ tử kia liền hiểu được đây là một bảo vật có thể phóng đại uy lực thuật pháp khó có được, tuy uy năng của loại bảo vật này không quá mạnh mẽ nhưng tính thông dụng cực kỳ lớn, bất kể người nào cũng đều có thể dùng, coi như mình không cần cũng có thể bán đi được giá vô cùng tốt.
Một tay niệm động pháp sinh, ảo huyển sinh ra liên tiếp các loại thủ đoạn, hơn nữa chỉ tiện tay liền đưa ra một kiện pháp bảo tốt, đệ tử kia rốt cục ý thức được người tới không phải là nhỏ, sắc mặt cũng thay đổi nói:
- Không biết cao nhân đến, có chút thất lễ, kính xin bao dung. Tuy nhiên…
Trên mặt hắn lộ ra vẻ ngượng ngùng.
- Thế nào? Cái này còn không được sao?
Đường Kiếp nhíu mày, nghĩ thầm rằng người này cũng thật quá tham lam. Chỉ là nhờ đi thông báo một tiếng, chẳng lẽ còn muốn thu một kiện thần trân sao?
Đệ tử kia biết hắn hiểu lầm, vội nói:
- Không phải ý này, thật sự là tổ sư đã đi dạo chơi bên ngoài, vẫn chưa trở về.
- Cái gì?
Đường Kiếp ngạc nhiên.