- Vậy à.
Đường Kiếp gật gật đầu nói:
- Nói cũng phải. Bất quá ta là muốn nói, ngươi cũng đã tự do, ta cũng không cần thiết phải đi cái gì mà Tây Ngưu Thần Châu rồi. Còn không bằng mượn cơ hội này vân du tứ hải, nhìn phong cảnh Hồng Hoang đại lục, cho nên sẽ không đi hướng bên kia.

Nói xong hắn quay người lại, đi về phía khác.

- Ngươi….
Băng Hoàng thấy hắn như thế, tức giận liên tục dậm chân.

Chỉ nhìn xung quanh một lát liền cảm giác không biết khi nào sẽ có một tu giả chính đạo lao tới, hô to một tiếng “ma nữ”, vung kiếm lên chém về phía mình.

Trong lòng sợ hãi, cắn răng một cái bay về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp thấy nàng như thế, kinh ngạc nói:
- Sao ngươi lại tới đây?

Băng Hoàng bĩu môi nói:
- Ai cần ngươi lo? Bản cô nương cũng hiểu đi Tây Ngưu Thần Châu đã không có ý nghĩa, cho nên không đi chứ sao.

Ngẫm lại một chút, nếu mình nói gì, Đường Kiếp nhất định sẽ nói “Ồ, ta đây lại đổi phương hướng”, như thế đúng là vẫn còn tránh không được cũng bị hắn trêu chọc. Trong lòng bị đè nén, cuối cùng hét lớn:
- Này, ta muốn theo ngươi thì sao? Nơi này khắp nơi đều là kẻ thù, ngươi không bảo vệ ta thì ai bảo vệ ta?

- Bảo hộ ngươi?
Đường Kiếp hừ lạnh:
- Ta không bảo vệ được. Giống như ngươi vì tự do mà không tiếc mạng nhỏ, ta muốn mang theo ngươi, bị ngươi hại chết lúc nào cũng không biết. Ta thấy hay là thôi đi, ta không thể trêu vào ngươi, trốn còn không kịp.

- Này, chính ngươi mang ta tới nơi này! Ngươi phải phụ trách!
Băng Hoàng tức giận hô to.

Đường Kiếp dùng ánh mắt miệt thị nhìn nàng:
- Vậy được, nếu vậy ta đuổi ngươi về Thanh Vân Giới được không? Tuy nhiên ngươi xác định ở nơi đó ngươi có thể sống sao?

Băng Hoàng sợ run cả người, nghĩ thầm Thanh Vân Giới kia cũng là chính giới, người ở đó cũng gặp ma liền giết. Nếu trở lại Thanh Vân Giới, sớm hay muộn gì cũng bại lộ thân phận, đến lúc đó chỉ sợ sẽ bị mọi người đuổi giết.

Trước kia nàng chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này, hiện giờ hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh của mình, hoàn toàn tuyệt vọng, ánh mắt nhìn Đường Kiếp cũng tràn ngập đáng thương.

- Ta…. Ta biết mình sai rồi.
Băng Hoàng cúi đầu lẩm bẩm nói.

- A?
Đường Kiếp cảm thấy kinh ngạc:
- Ma đầu các ngươi không phải là nói không tự do không bằng chết đi sao? Sao bây giờ lại nói biết sai lầm rồi?

Băng Hoàng chán nản:
- Này, ngươi không nên không cho ta bậc thang đi xuống như vậy chứ? Ma đầu cũng là người, biết không có lợi đương nhiên phải thỏa hiệp. Ngươi tưởng ma đầu đều là người ngu sao? Nếu thật sự như thế thì sao ngươi lại bị sư tôn của ta lừa gạt chứ?

Đường Kiếp dừng bước lại, nhìn về phía Băng Hoàng nói:
- Nói như vậy, ngươi nhất định phải đi theo ta sao?

Băng Hoàng rất không tình nguyện mà gật đầu.

- Nhưng mang theo ngươi, ngươi sẽ mang tới phiền toái cho ta. Hơn nữa ta muốn dẫn ngươi thoát ly ma tính, vậy đối với ngươi không phải là đợi chết sao?

Băng Hoàng không nhịn được nói:
- Cởi ma tương đương với chết, không cởi ma cũng chết. Cởi ma ít nhất còn có tân sinh, không cởi…. thật sự chỉ có thể làm quỷ. Ngươi ta chỉ thuận miệng nói ra, ngươi sao lại tưởng thật chứ. Lúc trước hại người, lúc đó vì cảm thấy ngươi là người quản giáo ta. Ai có thể nghĩ đến ngươi lại nói mặc kệ không quản, làm hại tất cả kế hoạch của bản cô nương đều bị hủy.

- Vậy ngươi sau này…
Đường Kiếp kéo dài ngữ điệu nói.

Băng Hoàng phất tay nói:
- Sau này không gây phiền toái cho ngươi nữa, được chưa?

Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, rốt cục gật đầu:
- Nếu vậy thì được rồi, bản tôn liền cố thêm một lần thu nhận và giúp đỡ ngươi. Nếu có lần sau nữa ta sẽ quảng ngươi ra bên ngoài, không quản ngươi nữa.

- Biết rồi!
Băng Hoàng rất ủy khuất trả lời.

Thấy cảnh này, Y Y cũng không kìm nổi mà che miệng cười.

Quả nhiên có đôi khi lấy lui làm tiến chính là đường đi chính xác, lúc trước phòng ngự nàng thế nào nàng đều nghĩ hết biện pháp lừa ngươi, hiện giờ sau khi Đường Kiếp buông tay liền trở nên ngoan ngoãn, thành thật hơn.

- Tuy nhiên…. Tin tức ta là Ma Tu đã truyền ra ngoài, làm sao bây giờ?
Băng Hoàng lắp bắp hỏi Đường Kiếp.

- Ồ, cái này à…
Đường Kiếp trả lời:
- Đơn giản thôi, đổi khuôn mặt không được sao.

Tay khẽ vung lên, chỉ về phía khuôn mặt của Băng Hoàng.

Phát động Thiên Diện.

Vừa mới chỉ ra, một vị mỹ nữ dung mạo vốn thanh lịch nháy mắt liền biến thành một nông phụ xấu xí có xương gò má cao ngất, môi trề ra, mũi thấp xuống.

Thu tay lại, Đường Kiếp nhìn nhìn vẫn có cảm giác không vừa lòng, lại đem làn da của Băng Hoàng biến thành thô ráp vàng như nến, lúc này mới hài lòng thu tay lại, phi thân rời đi.

Một lúc lâu, phía sau truyền tới tiếng kêu hổn hển của Băng Hoàng:
- Đường Kiếp, ngươi biến lão nương thành bộ dạng gì vậy?

Đường Kiếp nghe xong âm thầm đắc ý, hắn làm thế cũng vì báo lại thù lúc trước, trong lòng khoái ý, ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, vung tay lên cũng thay đổi bộ dáng của Y Y, cũng là từ một loại mỹ nữ này biến thành loại mỹ nữa khác, không tổn hại tới hình tượng vốn có của Y Y, lại biến mình thành một thư sinh, cũng không để ý tới Băng Hoàng mà dắt tay Y Y rời đi.

Băng Hoàng thấy hắn như thế, tức giận liên tục giậm chân, lại không có cách nào, chỉ có thể đuổi theo.

Thay đổi dung mạo, lại cộng thêm Băng Hoàng tự giác đi theo, Đường Kiếp cũng không vội vã đi tới Tây Ngưu Thần Châu.

Bởi vì hắn phát hiện trước kia chính mình vội vã đi Tây Ngưu Thần Châu cởi ma cho Băng Hoàng vốn là sai lầm, chỉ vì hắn nóng lòng muốn giúp Băng Hoàng mới khiến Băng Hoàng ngầm phá rối.

Có một số chuyện chính là như vậy. Ngươi càng vì đối phương suy nghĩ, đối phương lại càng không cảm kích, thậm chí ngược lại còn cảm thấy ngươi ác ý.

Cái này không phải mua bán.

Có lần giáo huấn này, Đường Kiếp cũng nhiều thêm một cách suy nghĩ, sẽ không tích cực chủ động đi cởi ma cho Băng Hoàng.

Cũng vì nguyên nhân này, bây giờ Đường Kiếp cũng không sốt ruột, cứ chậm rãi đi dạo chung quanh.

Hồng Hoang đại lục đất rộng cửa nhiều, một núi một sông một thành một đất đều là phong cảnh.

Đường Kiếp là một thằng nhà quê từ Tê Hà Giới đi ra, mới bước vào Đại Thế Giới kỳ thật cũng khó tránh khỏi bị mê hoặc, vì vậy một thời gian ngắn đều vui đùa đi du sơn ngoạn thủy với Y Y.

So sánh lại, Băng Hoàng lại không thể vui vẻ.

Bởi vì Đường Kiếp khiến nàng trở nên quá xấu, nếu như nói Đường Kiếp và Y Y là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, vậy Băng Hoàng kia chính là vú giá của Kim Đồng Ngọc Nữ.

Đường Kiếp đối với biểu hiện này rất hài lòng.

Những khi nhàn hạ vô sự, Đường Kiếp liền nghiên cứu cảm ngộ về Thời Gian đạo có được từ chỗ Tân Thiên Cừu.

Hắn đương nhiên không phải muốn học tập đạo pháp của Tân Thiên Cừu, đạo pháp là của người khác, nhưng Đạo Niệm là của mình, nhận thức và lý giải về đại đạo đều có thể là trăm sông đổ về một biển.

Bất kể đạo pháp thay đổi như thế này, đại đạo là ở chỗ này, đại đạo sẽ không thay đổi.

Nó liền giống như hơi nước từ một ống nước phun ra, bất kể giọt nước đi hướng nào thì bọn chúng đều đi ra từ một đầu nguồn.

Đường Kiếp đã có được một giọt nước, đó là Thời Gian đạo hắn từng lĩnh ngộ, Diên Trì Công Kích.

Mà hiện tại hắn lại nhớ kỹ một đạo pháp Thời Gian khác, cũng chính là có giọt nước thứ hai.

Khi giọt nước thứ nhất xuất hiện, Đường Kiếp thấy được một đường thời gian mơ hồ, thấy được vô số chính mình trên đường kia.

Mà khi giọt nước thứ hai xuất hiện, đường thời gian liền bắt đầu dần dần rõ ràng.

Mới đầu Đường Kiếp không biết rõ, nhưng khi sờ soạng mỗi ngày, cân nhắc vô số lần, không ngừng tái hiện ra Tố Bản Quy Nguyên do Tân Thiên Cừu sử dụng, đường thời gian dần dần rõ ràng ở trong mắt Đường Kiếp.

Giống với lúc trước, Đường Kiếp đứng ở trung tâm đường thời gian, phía sau là quá khứ, phía trước là tương lai.

Có vô số Đường Kiếp phân bố ở trên đường này, làm đủ mọi chuyện.

Đường Kiếp có thể thấy rõ ràng quá khứ trước kia, có thể mơ hồ nhìn thấy tương lai sau này.